Bách Lý Khinh Doanh vừa nghe bốn chữ Vương Giả thí luyện, ngay lập tức đã quay người lại. Chỉ là một lễ tế mà lại có thể tham gia Vương giả thí luyện sao?
Vương giả thí luyện chính là hình thức thí luyện Luân Hồi hậu kì mới phổ biến rộng rãi, hơn nữa cũng rất được người chơi yêu thích. Thí luyện, cói cách khác là trải qua khó khăn, thử thách để đạt được những phần thưởng tương ứng.
Ví dụ như Anh hùng thí luyện chính là tham gia thí luyện để đạt được phần thưởng về danh hiệu anh hùng, những binh khí và vũ khí đỉnh cấp. Thần Chi thí luyện lại là một loại thí luyện có thể nâng cao thao tác, kĩ năng, nghe nói trong thần chi thí luyện còn có thể đạt được thần kĩ, càng quý hiềm hơn chính là Thần cách, con đường vấn đỉnh thần vị!
Còn như Vương giả Thí luyện chính là, đạt được đất phong trong Luân Hồi, có lãnh địa riêng của mình, ai mà không muốn có chứ? Khinh Doanh nhủ thầm, kiếp trước cô chỉ may mắn tham gia Thần Chi Thí luyện còn Anh hùng thí luyện và Vương giả thí luyện thì chưa bao giờ nha!
Tuy nhiên, càng về sau số lãnh địa càng ít đi và chất lượng cũng kém hơn ban đầu không ít, chính vì vậy, tham gia Vương giả thí luyện vào sơ kì Luân Hồi là tuyệt vời nhất!
Cô không suy nghĩ một chút nào gật đầu đáp ứng nhưng còn kèm theo điều kiện:
“Có thể cho cô ta làm thị nữ bên Thánh nữ không?”
Khinh Doanh chỉ sang Lãnh Tình, cô gái này khá là gan dạ, dũng cảm, còn cứu cô thoát khốn. Tuy cách cứu ấy không được thỏa đáng cho lắm, nhưng mà dù sao cũng là nàng ấy cứu ta. Cho nàng ấy một cơ hội, âu cũng là lòng thành nhỏ nhoi.
Trưởng làng nhìn qua Lãnh Tình một cái, nhanh chóng nói:
“Được a~. Nhưng nàng ta chỉ có thể tham gia anh hùng thí luyện, không hơn!”
“Hảo!”
Khinh Doanh sàng khoái đồng ý, nha~ Anh Hùng thí luyện cũng không tồi đâu!
Trưởng Làng vừa nghe xong, hưng phấn nói:
“Được rồi, mau vào trong thay y phục rồi ta sẽ đưa cho các ngươi vài nguyên tắc và lễ nghi cho các ngươi!” Sau khi thay một bộ y phục rườm rà, ngồi trên liễn hoa, Khinh Doanh mới khóc dở mếu dở, này đúng là không dưng mà được lợi nha! Chết tiệt, sao không nói sớm với cô là khi tham ra lễ hội này sẽ phải ngồi liễn hoa suất 3 ngày liền không được biến mất? Còn gì nữa đây? Giao thủ với quái vật?
Cô mới 0 cấp có được không? Đúng là con người với nhau,… tuyệt không nương tay mà, Fuck! Giờ thì cô đã hiểu vì sao lão già Trưởng làng trả giá nhiều như vậy mà vẫn vui mừng tiễn người đi nha!
Đây đích thực là một âm mưu!
Khinh Doanh tìm cớ thoát trước, gọi điện cho cửa hàng đưa một khoang trò chơi có dịch dinh dưỡng tới. Đổ đầy dịch dinh dưỡng cho 3 ngày. Gọi điện cho mấy người Uyển Hương một tiếng, rồi nhanh chóng tiến nhập Luân Hồi.
Tới khi Khinh Doanh vừa xuất hiện, ngay lập tức đã bị kéo đi hạnh hạ về thể xác rồi ấn lên một chiếc liễn hoa. Chiếc liễn tinh xảo xinh đẹp được làm toàn bộ bằng thủy tinh, trên đệm lót thảm lông ấm áp. Từng chiếc mành được kết bằng đá quý lấp lánh. Xung quanh xe bao bọc bằng hoa Tuyết Tí, thi thoảng tỏa ra ánh sáng xinh đẹp khôn kể.
Lãnh Tình nhìn Khinh Doanh đeo một tấm lụa che mất đi một phần dung nhan diễm lệ, nhanh chóng nói:
“Tại sao?”
Khinh Doanh không quen suy đoán tâm lí người khác nghĩ gì, chỉ nhàn nhạt đưa tay vén tóc mai, vân đạm phong khinh nói:
“Chính là!”
Lãnh Tình cắn môi, nhanh chóng thốt lên:
“Ta sẽ không theo ngươi đâu! Ta muốn ra nhập công hội,… Quang Minh đế quốc, tuy ta biết điều kiện của mình không đủ nhưng ta sẽ cố gắng hết sức!”
Nhìn mảnh quyết tâm trong hắc ngọc kia, Khinh Doanh cười nhạt:
“Ngươi định vào đó làm chân chạy vặt hay con tốt thí? Theo ta, ta sẽ cho ngươi đi tới đỉnh cao Luân Hồi, không phải cái ngươi muốn sao?”
Lãnh Tình nhìn qua thân hình bạc nhược của tiểu Vũ sư, khinh thường hừ lạnh:
“Tuy ta không có ý khinh thưởng ngươi nhưng cái mà ta muốn, ngươi tuyệt không thể giúp ta!”
Khinh Doanh lại nhìn thấy mảnh kiêu hùng trong đôi mắt kia, càng thêm thấy thú vị, cảm thấy người này rất được, thật muốn thu về dưới trướng! Khinh Doanh hơi câu môi cười:
“Nếu như sau đợt Anh Hùng thí luyện, ngươi nghĩ khác ta có thể suy nghĩ thu ngươi làm đồ đệ!”
Trên thực tế nghe xong câu nói đó, Lãnh Tình rất khinh mệt, nhìn qua chỉ là một con nhóc con, cao chưa tới mét bảy mà dám buông lời ngông cuồng!
“Thật sự có thể, ta muốn bước theo bước chân một người!”
Nghe lời thì thầm của Lãnh Tình, Khinh Doanh thả người thư giãn trong liễn hoa, nhìn gương mặt khẽ ửng đỏ kia, mỉm cười. Theo sau bước chân một người? Ngu ngốc, là một người nữ nhân thành công, phải làm cho mình bằng nam nhân kia, thậm chí siêu việt kia!
Đoàn đưa rước thánh nữ vòng vèo qua khắp các tân thủ thôn của Tu Tuyết Đế quốc, người chơi rất vui vẻ xúm lại để nhận được nước thánh vẩy ra. Loại nước này có thể mang đến cho người chơi một giờ nâng cao 10% hồi phục máu, như vậy quả là thần kì!
Hơn nữa còn miễn phí!
“Nhìn, nhìn xem, người ngồi trong liễn hoa không phải là NPC mà là người chơi! Nhìn con thoi xanh trên đỉnh đầu của nàng ta kìa, một thánh nữ, một tỳ nữ! Đúng là hai người chơi!”
“Mau coi, thánh nữ kia nhìn qua thật xinh đẹp!”
“Hừ, chỉ là một con nhóc!”
Khinh Doanh nhàn nhạt lướt qua, là một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp! Nhưng khi chui vào mắt nàng một cái tên thì nàng khẽ khẽ cười, hỏi:
“Đây là địa hạt làng Băng ư?”
“Vâng thưa đúng thánh nữ!”
Khinh Doanh nhàn nhạt đảo mắt, nói:
“Nếu ta muốn nàng ta trong đoàn tháp tùng?”
“Đây là vinh hạnh của nàng ta!”
NPC nhanh giọng nói, chất giọng lạnh băng, không tình cảm. Khinh Doanh nghe xong, nhắm mắt lại, lẩm nhẩm cái tên mình vừa thấy:
“Khuynh Thành Tuyệt Vũ……..”