Đôi mắt Vương Lâm ngưng trọng nhìn chằm chằm vào phía sương mù phía trước đang chậm rãi tiêu tan. Thân ảnh của thiếu nữ kia cũng theo sương mù biến mất, không biết bị mang tới nơi nào.
– Thú vị… Vương Lâm thì thào nhìn tiêu ký hình con số từ trên mi tâm của thiếu nữ Phong Diệt tộc, đặt sang một bên, tùy ý để cho đài mộ phóng về phía trước, sau một hồi lại lấy ra một Cổ Ma hồn, bóp nát hóa thành Cổ Ma lực, dung hợp với Cổ Thần lực, sau đó lại lấy trong hồ lô ra một ít khí tức Cổ Yêu. Ba thứ này nhanh chóng dung hợp viên mãn trong nháy mắt. Vương Lâm không cần nghĩ ngợi, tay phải trực tiếp đánh vào mi tâm của mình.
Ầm một tiếng, thân thể Vương Lâm chấn động mạnh, nguyên lực trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, ắc mặt lập tức trở lên trắng bệch nhưng hai mắt lại lóe sáng. Mi tâm hắn lúc này đã có một dòng xoáy khí tức của ba tộc cổ dung hợp đang xoay chuyển. Từng cơn đau đớn truyền ra từ mi tâm hắn, giống như có một con dao đang đâm thẳng vào vậy.
Sau nửa ngày, cảm giác đau nhức dần dần biến mất. Trên mi tâm Vương Lâm không ngờ lại xuất hiện thêm vài tiêu ký. Ngay trong nháy mắt khi con số xuất hiện, sương mù liền ầm ầm chuyển động, mơ hồ truyền ra tiếng động như tiếng gầm rít, tràn ngập không gian, giống như muốn thôn phệ cả Vương Lâm lẫn đài mộ sáu ngàn trượng của hắn vậy.
Dường như hành động của Vương Lâm làm rối loạn quy tắc của vùng đất cổ mộ này vậy. Hắn cũng giống như thiếu nữ Phong Diệt tộc, bị cổ mộ lập tức giết chết.
Ngay khi tiếng gào thét bốn phía trở nên cuồng bạo, Vương Lâm không chút do dự vuốt mạnh tay phải lên mi tâm, lôi thẳng ký hiệu kia xuống!
Trong nháy mắt hi bị kéo xuống, sắc mặt Vương Lâm tái nhợt hơn, hô hấp hơi hổn hển. Hắn bắt đầu nhìn chằm chằm vào đám sương mù, quan sát mọi động tĩnh, chuẩn bị sẵn sang. Nhưng quỷ dị chính là cùng với ấn ký ở mi tâm của Vương Lâm bị lôi xuống, sương mù dần dần yên ổn trở lại, nhanh chóng lùi về.
Một lúc lâu sau, tiếng cười của Vương Lâm liền vang lên khắp trong sương mù. Hắn nhìn ấn ký trong tay, trong lòng đã xác định được một việc.
Vùng đất cổ mộ này đúng là bởi vì hắn thân là Cổ Thần cho nên trên mi tâm mới không có ấn ký nhưng ấn ký này có thể sinh ran gay trong khi khí tức của tam tộc cổ dung hợp. Cũng chính bởi nguyên nhân này cho nên hắn mới không bị như thiếu nữ Phong Diệt tộc, sau khi bị xóa đi ấn ký thì bị cổ mộ giết chết. Bởi vì bản thân hắn không có ấn ký.
– Ấn ký này chẳng qua chỉ là để cho tất cả những người không thuộc ba tộc cổ mà thôi, để cho bọn họ có thể tồn tại trong thời gian ngắn ở trong nơi bị phong ấn này.
Nơi này chính là vùng đất cổ mộ, chỉ có ba tộc cổ mới có thể tiến vào. Người ngoài muốn tiến vào thì nhất định phải có thứ ấn ký này. Do vậy khi ấn ký mất đi, lập tức sẽ bị cổ mộ xóa sổ.
Sở dĩ người của ba tộc cổ không có ấn ký nhưng lại vẫn lấy việc thăng cấp đài mộ làm trọng điểm chính là muốn cho hậu nhân của ba tộc cổ ở nơi này giết chóc ngoại nhân, cướp lấy ấn ký… ngoại nhân ở nơi này không phải là người được tham gia thí luyện truyền thừa. Bọn họ chính là một sản phẩm của thí luyện. Chỉ có ta mới chính thức là người được thí luyện. Nếu như Thác Sâm tới nơi này thì hắn cũng sẽ trở thành người thí luyện.
Chẳng qua Thác Sâm cũng là người cuồng vọng tới cực điểm, đầu óc lại có hơi hỗn loạn, chưa chắc đã nghĩ ra điểm mấu chốt này… Vương Lâm nhìn ấn ký trong tay, đặt lên trên đài mộ, lập tức dung nhập vào trong đài mộ, trở thành một bộ phận của nó.
– Giết người đoạt ấn ký cũng không phải là con đường duy nhất. Ta không thể so với những lão quái kia, thời gian cũng không nhiều bằng. Nhưng ta lại có một loại phương pháp khác.
Trên mặt Vương Lâm hiện lên nụ cười, lại một lần nữa hợp nhất khí tức của ba tộc cổ, hóa thành lực lượng kỳ dị, không chút do dự đặt lên mi tâm. Ngay trong nháy mắt khi ấn ký hiện ra, lập tức lại bị Vương Lâm lôi ra.
Một cái, hai cái, mười cái, ba mươi cái… chỉ trong nháy mắt đã có gần trăm ký hiệu bị Vương Lâm dùng chính thân thể mình không ngừng ngưng tụ ra, dung nhập vào trong đài mộ. Bốn phía xung quanh hắn bởi hành động liên tục này của hắn mà khiến cho sương mù tám hướng càng cuồng bạo, cuồn cuộn chuyển động, rít gào kịch liệt. Nhưng Vương Lâm nắm thời cơ rất chuẩn xác, không để cho sương mù có thời gian cuốn tới.
Dần dần, loại phương pháp trái ngược của vùng đất cổ mộ này khiến cho Vương Lâm trong thời gian ngắn ngủi một canh giờ đã ngưng tụ ra mấy trăm ký hiệu, dung nhập hết vào trong đài mộ phía dưới.
Tiếng ầm ầm vang lên, đài mộ sau khi hấp thu tất cả ký hiệu của đại hán Phụng Thiên Lang tộc đã mở rộng tới hơn cấp sáu, giờ phút này bị Vương Lâm dùng phương pháp dị thường khiến cho nhanh chóng đạt tới cấp bảy.
Trong tiếng ầm vang, đài một phía dưới Vương Lâm nhanh chóng bành trướng ra. Từng trân bụi bặm trong sương mù bị hút ra, từ bốn phương tám hướng ngưng tụ lại, khiến cho đài mộ sáu ngàn trượng này không ngừng mở rộng.
Sáu ngàn ba trăm trượng, sáu ngàn bảy trăm trượng… cho tới bảy ngàn trượng.
Đài mộ cấp bảy!
Đài mộ bảy ngàn trượng to lớn kinh người, từ xa nhìn lại giống như một đại lục xuất hiện trong sương mù. Trong nháy mắt khi nó xuất hiện, sương mù giống như bị cuồng phong tràn qua, không dám tới gần, đồng loạt bị bức lui.
Từng trận kim quang lóe lên từ trên đài mộ xa hàng trượng, khiến cho sương mù bốn phía lại lui lại một lần nữa. Những đám sương mù lùi lại chậm bị kim quang này đảo qua liền tiêu tan không còn, dường như bị bốc hơi vậy.
Bản đồ trong đầu Vương Lâm đột nhiên mở ra một mảnh mới. Nhưng hắn còn chưa kịp nhìn tấm bản đồ thì trong lòng đã vang lên âm thanh lần thứ ba.
– … Địa phủ có hồn. Cả đời ta giết ba tiên tôn, tù ấn trong địa phủ, vốn muốn luyện thành phân thân của bổn đạo, hậu nhân nếu có thể lấy được… tam hồn này cực kỳ cường đại, người đời sau nếu không nắm chắc mười phần thì chớ có thả ra… Tam hồn này khi còn sống đều là hạng người thanh danh vang dội… Tiếng nói tiêu tan, tinh thần Vương Lâm cũng chấn động. Hắn rốt cuộc cũng đã biết rồi. Địa phủ mà lần đầu tiên lời nói này nhắc tới là vật gì. Còn về những ai là người bị phong ấn trong đó thì Vương Lâm cũng có chút phán đoán rồi.
Trong nháy mắt khi đài mộ của Vương Lâm trở thành cấp bảy, ở trong khu vực tấm bản đồ thứ tám, Cửu Thiên ma tôn đang ngồi khoanh chân trên đài mộ cấp bảy đột nhiên mở bừng hai mắt, thân thể đứng mọt dậy, nhìn về phía sau.
– Người này rốt cục là ai. Không ngờ có thể đạt tới cấp bảy. Ngay cả sáu người mở ra đài mộ vừa rồi có một người tiêu tán, bị người này hấp thụ, khiến đài mộ của hắn trở thành cấp sáu, nhưng trong thời gian ngắn ngủi hắn không ngờ có thể thăng cấp đài mộ một lần nữa. Thật là… Thần sắc Cửu Thiên ma tôn âm trầm, suy nghĩ bao nhiêu cũng không lý giải nổi.
– Ta có thể lấy nhiều phân thân ở ngoại vi giết người đoạt phù, đưa vào đài mộ của ban thân. Chắc người này có phương pháp giống như vậy… cấp bảy… lão phu còn chưa coi vào đâu. Rất nhanh đài mộ của lão phu sẽ trở thành cấp tám. Ta muốn thử xem hai ta nhanh hơn.
Cửu Thiên ma tôn trầm mặc, lại ngồi xuống tiếp tục đả tọa. Cũng ở trong mảnh bản đồ thứ tám này, chẳng qua không ở trong biển sương mù mà là ở bên trên bầu trời của biển sương mù, có một cái đài rất nhanh sẽ trở thành cấp bảy. Trong lúc đang phóng đi, nữ tử trên đài mộ cau mày, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu. Nàng cũng nhận biết hiện tượng quỷ dị này nhưng cũng không nghĩ ra được nguyên nhân.
– Là ai vậy… ta bởi vì có bí thuật nên mới có thể hấp thu những ký hiệu rải rác trong vùng đất cổ mộ này, khiến cho đài mộ của bản thân thăng cấp. Người này chỉ trong thời gian ngắn đã thăng cấp đài mộ hai lần. Hắn làm sao có thể làm được như vậy…? Hắn rốt cuộc là ai…?
Nữ tử bạch y vuốt vuốt mi tâm, đang muốn suy nghĩ tiếp thì lúc này đài mộ ầm ầm chấn động, hấp thụ đủ cấp ký hieuj mà bành trướng thành cấp bảy. Biến cố này cắt đứt sự trầm tư của nàng.
Trong khu vực bản đồ thứ chín, nơi này tràn ngập không gian loạn lưu, dày đặc vô tận. Thác Sâm không thể không giảm tốc độ, thần sắc dữ tợn, đạp bước đi tới.
– Vùng đất cổ mộ đáng chết này, Đạo Cổ đáng chết, chuẩn bị cái thứ truyền thừa chó má gì, muốn đạt được lại gian nan tới vậy. Đạo Cổ Diệp Mịch, bổn thần chính là tộc nhân của ngươi, truyền thừa này ngươi không truyền cho ta thì truyền cho ai… Trên đài mộ phía sau Thác Sâm, nữ tử nổi bật nọ thần sắc hơi ngưng trọng. Nàng không thể hiện vẻ phong tình nữa mà ánh mắt lóe lên nhìn thẳng về phía trước.
– Vừa mới xuất hiện một chút biến hóa… chẳng qua còn cách cấp chín xa. Lúc này ta đã ở trong bản đồ thứ chín. Có Thác Sâm này cảm ứng phương vị, tất nhiên tiến vào nhanh hơn nhiều so với người khác… tam tiên tôn trong địa phủ kia người khác có thể không điều khiển được nhưng ta lại nắm chắc. Hơn nữa Diệp Mịch cũng chưa nói thật. Địa phủ ngoài tam tiên tôn ra còn có một thứ… vật ấy khiến chon gay cả lão già kia cũng đỏ mắt… Ánh mắt nữ tử này hiện lên một tia tham lam.
Chẳng ai có thể ngờ tới Vương Lâm lại dùng phương pháp kia khiến cho đài mộ của mình tiến giai nhanh chóng. Hắn không dừng lại chút nào, ngay khi đài mộ trở thành cấp bảy lại nhanh chóng dùng phương pháp tương tự ngưng tụ ra một đám ký hiệu nữa.
Những ký hiệu này không ngừng dung nhập vào bên trong đài mộ, khiên cho nó nhanh chóng tiến về cấp tám.
Thủ pháp của Vương Lâm đã cực kỳ thuần thục, phất tay một cái mi tâm liền hiện lên ấn ký, thoáng cái đã vuốt xuống dung nhập vào trong đài mộ. Trải qua mấy canh giờ, ký hiệu trên đài mộ đã tích lũy tới một mức độ cực kỳ đáng sợ.
Số lượng Cổ Ma trong Ma Hồn bình không ít, có thể đủ để tiêu hao. Cổ Thần lực trong cơ thể Vương Lâm có thể tái sinh. Nhưng Cổ Yêu lực của hắn lại là ít nhất, lúc này khí tức của Cổ Yêu trong hồ lô đã không còn lại nhiều lắm.
Cũng may là trong không gian trữ vật của Vương Lâm sau khi tiến vào vùng đất cổ mộ đã chiếm được rất nhiều bảo vật của Cổ Yêu, vì rút ra khí tức từ đó Vương Lâm sẵn sang hủy diệt pháp bảo này, nhờ đó mà miễn cưỡng tiếp tục ngưng tụ được ký hiệu.
Sau mấy canh giờ, kiện bảo vật cuối cùng của Cổ Yêu trong tay Vương Lâm đã tan nát. Khí tức bị rút ra từ trong đó đã dung hợp viên mãn tại ấn ký nơi mi tâm. Trong nháy mắt khi ấn ký này dung nhập vào trong đài mộ, đài mộ ầm ầm chấn động, kim quang lại lóe ra, ầm ầm bành trướng một lần nữa.
Sương mù bốn phía điên cuồng lui lại phía sau, cả biển sương mù đều bị khuấy động. Đài mộ dưới chân Vương Lâm bành trướng, chỉ trong nháy mắt đã đạt tới tám ngàn trượng.
Đài mộ cấp tám, trong mọi người ở vùng đất cổ mộ, đây là đài mộ cấp tám đầu tiên.
Đài mộ cấp tám vừa xuất hiện, biển sương mù quay cuồng kịch liệt, điên cuồng cuốn về bốn phía, giống như là biển động vậy, tạo ra những tiếng động kinh thiên, truyền khắp bên trong vùng đất cổ mộ.
Cũng trong nháy mắt này, tất cả tu sĩ bên trong vùng đất cổ mộ đều cảm nhận được biến hóa kịch liệt bên trong sương mù.