Lâm Phi đưa tiểu hồ ly về biệt thự.
Hắn lấy điện thoại ra, thấy Ám Phi Hoa gọi cho mình đến năm cuộc. Hắn bèn gọi lại.
– Hoa Hoa à, tìm tôi có việc gì không? Ồ, Bắc Thần Thần Tông lại có người khiêu chiến tôi ở Cơ Giáp Đế Quốc à? Là đối thủ ba năm trước? Được, tôi ứng chiến, cô chuẩn bị tiền đi. Đối thủ là ai? Ồ, là tay súng bắn tỉa đó à? Vậy cứ đặt tôi tiến lại gần một kiếm giết chết đối phương đi.
Lâm Phi nói xong, đăng nhập vào trò chơi Cơ Giáp Đế Quốc.
Thấy có thư khiêu chiến từ Lưu Ly Kinh Thiên hắn liền chấp nhận.
Thời gian ấn định là sáng ngày mai.
Lâm Phi vừa ấn chấp nhận thì người chơi trên mạng đều nhận được tin. Lưu Ly Kinh Thiên đã khiêu chiến từ rất lâu nhưng Thiên Hạ Đệ Nhị không trả lời. Nói một cách chính xác thì từ một năm trước sau khi đánh bại Thú Vương hắn không xuất hiện trong Cơ Giáp Đế Quốc. Tuy một năm không xuất hiện nhưng Thiên Hạ Đệ Nhị vẫn là Chiến Thần bất bại trong mắt vô số người chơi.
Sáng hôm sau, Lâm Phi đăng nhập trò chơi.
Vương Hân Nhi ở Bắc Thần Thần Tông cũng đăng nhập trò chơi. Hôm nay diễn ra lễ đăng cơ của hoàng tử Ngô Địch, cô muốn chiến thắng Thiên Hạ Đệ Nhị rồi bày tỏ tình yêu với Ngô Địch.
– Ta có đề nghị, ba năm trước ngươi đánh bại ta trong sa mạc, hôm nay vẫn chọn chiến trường đó, được chứ?
Vương Hân Nhi nói với Thiên Hạ Đệ Nhị.
– Được, đương nhiên là được, chiến trường nào thì kết quả cũng vậy cả thôi.
Lâm Phi cười hì hì.
Chiến trường hình thành, sa mạc.
Lâm Phi biết Ám Phi Hoa đã đặt hết tiền phát triển Thánh Giáo vào cửa hắn tiến lại một kiếm giết chết đối thủ nên vừa bắt đầu hắn đã cho cỗ Thanh Long vứt súng đi.
Vương Hân Nhi ở phía xa thấy thế nghĩ:
– Đáng ghét, lại muốn tiến lại gần. Ta phải cho ngươi biết rằng, ta của ba năm sau có khả năng bắn trúng ngươi.
Nói rồi Vương Hân Nhi giương súng lên ngắm.
– Bùm, bùm, bùm!
Vương Hân Nhi bắn liền ba phát.
Lâm Phi nhận thấy góc độ của ba phát súng này rất khó lường, cánh tay trái cỗ Thanh Long bị trúng đạn.
Nhưng không sao, Lâm Phi vội dùng dị năng quay trở lại ba giây trước, cho cỗ Thanh *** bước sang trái một bước khiến cả ba phát súng của Lưu Ly Kinh Thiên đều trượt.
Tránh được đạn xong Lâm Phi lại điều khiển Thanh Long chậm rãi tiến lên phía trước.
Đối mặt với Lưu Ly Kinh Thiên, Lâm Phi không ngừng sử dụng dị năng, so với ba năm trước giờ tinh thần lực của hắn cũng được nâng cao nhiều, giờ có thể sử dụng tối đa hai vạn lần dị năng rồi.
Vì thế Lâm Phi không sợ đối thủ, trong trò chơi hắn mãi mã bất bại.
Lúc này vô số người chơi đang quan sát tường thuật trực tiếp, nhìn Lưu Ly Kinh Thiên bắn điên cuồng, còn Thiên Hạ Đệ Nhị thì chậm rãi tiến lên. Người chơi bình thường bắt đầu hò reo cổ vũ Thiên Hạ Đệ Nhị. Còn những chiến sĩ cơ giáp hàng đầu thì nhận ra sự khủng bố của Lưu Ly Kinh Thiên. Mỗi phát súng, mỗi góc độ bắn của Lưu Ly Kinh Thiên đều rất khó lường, rất nhanh. Lưu Ly Kinh Thiên dùng chưa tơi smột giây đã có thể dự đoán được quỹ đạo di chuyển của đối thủ. Họ biết, nếu là họ đấu với Lưu Ly Kinh Thiên thì có lẽ không quá ba phát súng họ sẽ bị bắn trúng.
Nhưng đối thủ của Lưu Ly Kinh Thiên là Thiên Hạ Đệ Nhị. Trên hình ảnh, cỗ Thanh Long đi xuyên qua mưa bim bão đạn, mỗi phát sũng của Lưu Ly Kinh Thiên đều sượt qua người cỗ Thanh Long.
Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút.
Trong khoang lái, Lưu Ly Kinh Thiên càng ngày càng căng thẳng.
Không ngừng bắn, không ngừng thất bại, trận đấu này dường như lại trở về cơn ác mộng ba năm trước.
Cỗ máy màu xanh lục đang tiến lại phía cô trên sa mạc đầy cát vàng.
– Mình có thể bắn trúng, mình có thể bắn trúng! Ba năm nay mình vẫn luôn cố gắng, mình mạnh hơn rồi, mình có thể bắn trúng!
Lưu Ly Kinh Thiên tự cổ vũ mình.
Nhưng phát nào cũng bắn hụt.
Một tiếng trôi qua, hai tiếng trôi qua.
Lưu Ly Kinh Thiên trong khoang lái không ngừng bắn, hai mắt cô đỏ quạch, hai tay run rẩy, nhưng vẫn không ngừng ngắm bắn.
– Mình có thể bắn trúng! Mình bắn trúng được! Mình có thể bắn trúng….
Lưu Ly Kinh Thiên cứ hét lên trong khoang lái.
Lúc này cỗ máy Thanh Long chỉ còn cách Lưu Ly Kinh Thiên mười mét.
Lưu Ly Kinh Thiên định bắn lần nữa nhưng phát hiện đạn đã hết, cô đã bắn hết ba vạn viên đạn.
Cô mở to mắt nhìn cỗ Thanh Long tay cầm kiếm năng lượng tiến lại, chậm rãi nhấc lên rồi đâm vào khoang lái của cô.
Khoảnh khắc ấy Vương Hân Nhi như vỡ vụn.
Thua rồi, mình không thể thua, thua sẽ không thể bày tỏ với hoàng tử Ngô Địch.
Cô ngất đi, một giờ sau, khi tỉnh lại thì cả người Vương Hân Nhi thay đổi.
Giờ cô đã sụp đổ hoàn toàn, trong ý thức giờ chỉ còn đúng một việc là chiến đấu với Thiên Hạ Đệ Nhị. Trong ý thức của cô trận đấu ấy vẫn đang diễn ra.
– Hân Nhi, tỉnh lại đi!
Cha mẹ Vương Hân Nhi cuống cuồng gọi.
– Chiến đấu, chiến đấu, ngắm chuẩn Thiên Hạ Đệ Nhị, ha ha, Thiên Hạ Đệ Nhị bị ta khoá chặt rồi, hắn sẽ bị ta bắn trúng!
Vương Hân Nhi lẩm nhẩm.
Bác sĩ tâm lý của Bắc Thần Thần Tông bắyt đầu kiểm tra cho Vương Hân Nhi, kết quả cuối cùng là tinh thần Vương Hân Nhi đã hoàn toàn sụp đổ, cô ấy phát điên rồi.
Chuyên gia y học của Bắc Thần Thần Tông bó tay hết cách.
Trong nội tâm của Vương Hân Nhi, lúc này chỉ nhớ được một việc, đó là chiến đấu với Thiên Hạ Đệ Nhị.
Trước mắt cô trận đấu vẫn chưa kết thúc, nó vẫn không ngừng diễn ra.
– Khoá chặt, khoá chặt, ta phải khoá chặt ngươi!
Vương Hân Nhi mặc quần áo bệnh nhân nói lầm bầm.
Trong hoàng cung Bắc Thần Thần Tông đang diễn ra lễ đăng cơ của Ngô Địch, hắn nghe thấy tin này sắc mặt tối sầm lại.
Hân Nhi điên rồi, bị Thiên Hạ Đệ Nhị làm cho phát điên. Hắn biết hắn là người hoàng tộc, là người thống trị tối cao của Bắc Thần Thần Tông, tuyệt đối không thể lấy một người vợ bị điên.
Ngô Địch siết tay quá mạnh chảy cả máu, từng giọt nhỏ xuống sàn.
Sau khi lễ đăng cơ kết thúc, Ngô Địch tuyên bố trước thần dân.
– Cả nước vào trạng thái chiến đấu, toàn quốc tăng binh lính, đến lúc quyết chiến với Thiên Lam Đại Lục rồi.
Bắc Thần Thần Tông bắt đầu tiên cuồng bổ sung binh lính, một lượng lớn chiến hạm bay ra tiền tuyến.
Đại chiến giữa các tinh cầu bắt đầu từ ngày hôm nay.
Thiên Lam Đại Lục, Bắc Đẩu Tinh, Lâm Phi vẫn chưa biết chính hắn đã gây ra đại chiến giữa các tinh cầu.
Hắn đang vui vẻ xuống phòng giam dưới đất thăm Ngô Tiểu Man.