– Điện hạ, nếu như tên Quốc Vương đó khó chơi như vậy, nếu không chúng ta hướng Chivi Bệ hạ trình báo, thỉnh Bệ hạ cử cao thủ đến đây, sớm diệt trừ mối họa Hương Ba Vương này?
Một lần nữa cảm nhận được sự đáng sợ của Tôn Phi, có người đã kiến nghị chơi trò rút củi dưới đáy nồi.
– Ừ, chuyện này ta đã làm rồi, bất quá đệ nhất kiếm khách Huntelaar đại nhân đến nay còn chưa có phản hồi, mấy vị đại nhân khác cũng khó bứt ra, sợ rằng phải đến cường giả Nguyệt cấp mới diệt trừ được Hương Ba Vương này, ta đã phái người đến sư môn mời một vị cường giả sư huynh đến đấy giúp đỡ, vị sư huynh này, là một trong những đệ tử thiên tài nhất của sư phụ ta, thực lực rất cường hãn, ta tin rằng không tới vài ngày nữa vị sư huynh này sẽ tới thôi.
Tôn Phi ở bên ngoài lều nghe thấy vậy tất cả. Thời điểm hoàng tử Jan Vertonghen nói ra những lời này, trên mặt thoáng hiện ra biểu tình kính ngưỡng, có thể thấy được hắn đối với vị sư huynh này là vô cùng bội phục.
Có thể làm cho thiên tài võ đạo như Jan Vertonghen cảm thấy mặc cảm, xem ra cái người được gọi là sư huynh này, hẳn là một đại nhân vật, chỉ là không biết vẫn còn ở Vũ sĩ Tinh cấp hay đã bước vào hàng ngũ cường giả Nguyệt cấp?
Thực lực Tôn Phi lúc này, tuyệt đối có thể xem như là vô địch trong đám cường giả dưới Nguyệt cấp, cũng không cần sợ hãi.
Hắn trái lại đối với thiên tài trong miệng Jan Vertonghen này lại có chút chờ mong, hy vọng có thể tìm được cơ hội tấn cấp cường giả Nguyệt cấp.
Lại nói thêm một trận, sau đó các tướng lĩnh đều tự mình tản đi.
– Hương Ba Vương này, xác thực là một nhân tài, nếu như hắn nguyện ý quy thuận đế quốc, ta coi như là phải đem vị trí hoàng tử tặng cho hắn, ta cũng can tâm tình nguyện a!
Trong đại trướng vắng vẻ, Jan Vertonghen đem phong thư bỏ lên bàn, không biết nghĩ tới điều gì, sau một lúc xuất thần xong thì đột nhiên than thở nói.
Nghe được lời này, Tôn Phi thật cảm thấy ngoài ý muốn.
Hắn thật không ngờ, một vị hoàng tử địch quốc cao ngạo lạnh lùng như vậy, thế nhưng nội tâm bên trong lại đánh giá hắn cao như thế.
Đáng tiếc, Jan Vertonghen thủy chung không có phát hiện ra sự tồn tại của Tôn Phi lúc này.
Năm phút đồng hồ sau, hắn khoác áo choàng vào, mang theo vài tên thị vệ, mạo hiểm giá lạnh tự mình đi tuần doanh.
Nếu như vứt bỏ lập trường đối thủ, Tôn Phi cũng có chút thưởng thức với vị hoàng tử địch quốc này, chí ít hắn còn biết trân trọng tính mạng của binh sĩ, vị hoàng tử này nhìn như lạnh lùng nhưng lại có một khí chất hòa khí.
Thấy Jan Vertonghen và bọn thị vệ đi xa, Tôn Phi lắc mình tiến vào đại trướng.
Trong đại trướng một mảnh an tĩnh.
Tôn Phi nhẹ nhàng tìm đến nơi để tờ phong thư lúc trước, tỉ mĩ xem kỹ một lần, trong lòng càng xác định giấy này là từ nội thành Song Kỳ truyền tới, bởi vì nội dung của lá thư ghi chép tỉ mỉ sự việc phát sinh ở thành Song Kỳ hôm này, như thể là tận mắt nhìn thấy.
Kỳ thực, trong thành Song Kỳ quả thật có nội gián, thật đúng như Tôn Phi đã đoán từ trước.
Thế nhưng khiến cho Tôn Phi ngoài ý muốn nhất là, từ nội dung phong thư mà suy đoán, thân phận nội gián tuyệt đối không thấp, thậm chí rất có thể hôm nay đã ở địch lâu cửa Tây, tận mắt nhìn thấy quá trình bảy đại quý tộc bị trảm… Rốt cục là ai? Quan quân trú quân? Hay là… Như vậy vẫn còn một cái gai nhọn tồn tại ở thành Song Kỳ, nếu như hắn chọn thời cơ mà bộc phát, nhất định ảnh hưởng tới toàn bộ chiến cuộc!
– Là ai chứ?
Tôn Phi đem tất cả mọi người lướt qua đầu rồi lại loại bỏ từng người, không có phát hiện nhân vật khả nghi nào.
– Chuyện này không thể sốt ruột, trước không thể loạn, chỉ có thể chậm rãi thăm dò.
Đem đặc điểm bút tích và bút pháp trên phong thư một mực nhớ kĩ, Tôn Phi đem phong thư để về chỗ cũ, tránh bị phát hiện dẫn đến đánh rắn động cỏ.
Thừa dịp Jan Vertonghen vẫn chưa về, Tôn Phi lục lọi trong lều vải một phen.
Rốt cuộc cũng tìm được một tấm bản đồ quân sự che đậy trên vách tường, mặt trên rậm rạp đánh dấu nhiều chữ nhỏ, có có một chút địa hình được đánh dấu mũi tên đỏ, Tôn Phi tỉ mỉ nghiên cứu một phen, phát hiện trên đó ghi lại không ít đường nhỏ trên đại mạc.
Địa đồ như vậy, Tôn Phi rất nhanh lại tìm thêm được ba bốn tờ.
Mặt trên đều đánh dấu lộ tuyến cùng tên gọi địa điểm, hiển nhiên là bản đồ quân sự cực kỳ trọng yếu.
Tôn Phi tỉ mỉ quan sát, đem nội dung trên từng bản đồ ghi chép lại, hầu như mỗi lộ tuyến hành quân nào cũng đều khắc sâu trong đại não. Quốc Vương Bệ Hạ nguyên bản ban đầu trí nhớ cũng không tốt, sau khi học được thần kỹ ‘học tập’, có năng lực đã gặp qua là sẽ không quên được, những địa đồ này tuy là rườm rà, nhưng cũng không gây khó khăn gì cho Tôn Phi.
Tôn Phi rất nhanh lại đi tới bàn lớn giữa trướng bồng tìm một ít văn điệp của quân đội.
Bằng vào trí nhớ kinh người, Tôn Phi không lo lắng sẽ không tiêu hóa được nội dung của văn điệp, đem tất cả nhớ vào não, sau đó đem tất cả để lại chỗ cũ, nhìn không ra chút dấu vết bị động đến nào.
Đúng lúc này, xa xa truyền đến tiếng bước chân.
Khí tức Tinh cấp tám của Jan Vertonghen phi thường rõ ràng, giống như là ngọn nến trong đêm, ánh mắt Tôn Phi nhìn qua trướng bồng, xác định không có chỗ sơ hở nào, sau đó mới mở ra kỹ năng ‘áo choàng Ma Ảnh’, lại dưới mí mắt của mấy tên thị vệ cứ thế rời khỏi nơi đây.
Jan Vertonghen trở lại đại trướng, vẫn chưa có phát hiện bất luận điểm không đúng nào.
…
Tôn Phi sau khi ly khai soái trướng, vẫn chưa có rời đi mà lại tìm kiếm trong quân daonh một trận, rốt cục tìm được nơi chứa lương thảo và tiếp tế của chúng.
Đây là một chỗ phía sau tương đối tránh gió cồn cát, chồng chất lương thảo cho đại quân và cả thức ăn gia súc.
Chu vi quanh quân lương bố trí đầy bẫy rập, lại có nhiều binh sĩ tinh nhuệ canh gác, còn có năm mươi Vũ sĩ nhị, tam Tinh cấp thủ hộ xung quanh, qua lại tuần tra, dị thường cảnh giác.
Tôn Phi thậm chí còn phát hiện bên trong kho lương cũng ẩn núp mấy người Tinh cấp bốn, thậm chí còn có cả cao thủ Tinh cấp năm.
Quân Ajax bảo hộ lương thảo như vậy, đích thật là phi thường coi trọng.
Đây cũng khó trách, chiến tranh ở giữa đại mạc, lương thực và nguồn nước tự nhiên là trọng yếu nhất.
Có một bộ tộc trên sa mạc chuyên tìm nguồn nước, họ có khứu giác đặc thù, Tôn Phi đã nhìn thấy trong quân doanh này có hơn mười cái giếng sâu, thông xuống mạch nước ngầm, phụ cận thành Song Kỳ có sông ngầm, đây là sự tình mọi người đều biết, nguồn nước ở nội thành Song Kỳ chính là nhờ đại đế Yashin năm đó đào một cái giếng sâu, đối với người Ajax mà nói, tìm nguồn nước ở xung quanh đây là điều không khó.
Mà lương thực so với nguồn nước thì chỉ có thể dựa vào tiếp viện mà thôi.
Trong ‘hình thức Thích Khách’, Tôn Phi không cần tốn khí lực là mấy, vòng qua Vũ sĩ Tinh cấp đang tuần tra, tránh bẫy rập như chơi trò chơi trẻ con, trực tiếp tiến vào nơi chứa lương thảo.
‘Hình thức Thích Khách’ mở ra vô cùng nhuần nhuyễn, chỉ trong vòng mấy hơi thở mà bốn gã cao thủ Tinh cấp bốn, dưới sự không hề phát hiện gì, bị Tôn Phi yên lặng không một tiếng động ám sát.
Thời điểm ám sát gã Tinh cấp năm cuối cùng, Tôn Phi gặp một chút phiền phức, tên này sau khi bị cắt yết hầu rồi mà còn cố phát ra âm thanh trầm trầm cảnh báo, may là buổi tối gió đại mạc gào thét, thế nên mới không bị phát hiện.
Tôn Phi quyết định hủy chỗ lương thực này đi.
Kỳ thực dưới ‘hình thức Thích Khách’, Tôn Phi hoàn toàn có thể sử dụng kỹ năng ‘răng độc’, dùng độc, kỹ năng này phi thường đáng sợ, lại vô sắc vô vị, chỉ cần nhỏ một giọt là có thể đầu độc mấy trăm tên lính, chỉ có tam Tinh cấp trở lên mới may mắn thoát được.
Thế nhưng nghĩ dạng độc này có khả năng độc chết nghìn vạn người, Tôn Phi có chút do dự.
Đây cũng không phải là lòng dạ yếu đuối gì, thế nhưng thà chết trên chiến trường còn hơn loại thủ đoạn âm thầm hạ độc này, thật sự là quá mức tàn nhẫn, không có nhân phẩm. Dù sao kiếp trước Tôn Phi cũng là một sinh viên đại học cộng thêm linh hồn của kẻ ngu si kiếp này, không được vì chút lợi ích và dùng thủ đoạn hèn hạ, đối với loại độc độc chết ngàn vạn người như này, đương nhiên là bài xích.
Cuối cùng, Tôn Phi quyết định làm thánh mẫu một lần.
Hắn quyết định không sử dụng độc, mà là sử dụng lửa, thiêu hủy những quân lương này.
Nếu như người Ajax bởi vì đói quá mà không thể duy trì được, bọn họ đành phải rút quân, như vậy là tốt rồi. Đương nhiên, kết cục như vậy là do Tôn Phi tự phán đoán.
Sau đó hắn chuyển đổi sang ‘hình thức Pháp Sư’, thời điểm bắn ra đạo hỏa cầu thứ nhất, cùng lúc đó tại soái trướng xa xa truyền đến tiếng gầm lên giận dữ, thân hình Jan Vertonghen phóng lên giống như sao băng hướng về phía kho quân lương mà tới.
– Hả? Bị hắn phát hiện?
Tôn Phi trong lòng cả kinh, hướng về phía quân lương điên cuồng bắn ra từng đạo hỏa cầu.
– Dừng tay, ngươi là ai? Người đâu, tới cứu hỏa…
Hoàng tử Jan Vertonghen ở giữa không trung gầm lên, một quyền đánh ra, khí tức cuồng bạo như muốn xé rách thiện địa, khí thế kinh người, âm thanh như sấm rền, nguyên bản quân sĩ Ajax đang ở trong lều nhấc lên một trận kinh hãi, khắp nơi nhanh chóng phát lên âm thanh điều động.
Tôn Phi nghiêng người né một kích kia của Jan Vertonghen.
Dưới cục diện như vậy, hắn lựa chọn không cùng dây dưa với tên hoàng tử này, mà là nhanh chóng đem hỏa cầu phóng ra, một hơi bắn ra ba mươi mấy hỏa cầu, hỏa diễm cực nóng thiêu đốt quân lương, rất nhanh là một mảnh lửa ngập trời, không ngừng có quân lương bị lửa liếm đến biến thành tro tàn.