“Cái gì? Lương thảo, vật tư bị đốt cháy?”.
Vừa nghe binh sĩ báo cáo Jarod chỉ hô lên một tiếng rồi bất ngờ ngã xuống ghế, sắc mặt trắng không còn chút máu, hai mắt trợn trừng nhưng vô thần như một cái xác không hồn. Hai bên thân binh liền vội đỡ lấy hắn vuốt vuốt sau lưng chu lưng Thái tử điều hòa khí huyết.
“Rize tướng quân, chúng ta phải làm như thế nào đây?”.
Jarod hoàn hồn lại, trên mặt hồi lại một chút huyết sắc liền hướng Rize tướng quân thỉnh giáo. Rize cũng nhíu mày nhìn vào sa bàn, bên trên biểu hiện hai màu cờ đen, đỏ màu đen tượng trưng cho Tinh Hà đế quốc, màu đỏ là Ala đế quốc. Toàn bộ binh lực của Ala đế quốc đều tập trung tại tiểu pháo đài phía Đông, vậy hai chi quân đội đã đánh vào hai tòa pháo đài Tây, Nam là ở đâu? Như chợt nghĩ ra điều gì lão tướng quân hướng binh sĩ thám báo hỏi.
“Ngươi nói rằng bọn hắn không chiếm thành mà rút lui ngay sau đó?”
“Đúng vậy thưa tướng quân. Quân địch tấn công chỉ trong mười lăm phút, cửa thành thất thủ, địch quân liền tràn vào đốt kho lương sau đó liền rút đi”.
Nghe binh sĩ báo cáo Rize liền a lên một tiếng như phát hiện ra điều gì. Jarod cũng liền nhìn sang lão tướng quân trong ánh mắt cũng như là có đáp án rồi nói.
“Binh lực của bọn hắn không quá đông, ta hoài nghi chỉ có một đội binh sĩ tổ chức tập kích mà thôi, số lượng không quá năm trăm người”.
Rize gật đầu đồng ý nói.
“Đúng vậy, chính vì vậy mà bọn họ không chiếm thành. Dù là bọn họ dùng lượng lớn quân đội chiếm lấy pháo đài thì khi đó họ lại rơi vào tình cảnh phân binh giống như chúng ta bây giờ”
Ngừng một chút Rize nói tiếp.
“Việc trước mắt của chúng ta là tiếp tục hướng đế quốc cầu viện, sau đó phải binh sĩ đến hai tòa pháo đài này truy quét hai đội tập kích này. Lão thần chắc chắn bọn hắn vẫn còn ở đó chờ đợi mai phục chúng ta. Mặt khác chúng ta phải tăng binh cho pháo đài phía Đông”.
Jarod gật đầu đồng ý lại hỏi.
“Vậy theo lão tướng quân ai dẫn viện quân đi là thích hợp nhất?”
“Theo lão thần Vương gia là cường giả tiệm cận Thần cấp, hành quân cẩn thận chính là một nhân tuyển không thể tốt hơn”.
Theo lời Rize, Jarod cử hai vạn binh sĩ đến hai pháo đài phía Tây và Nam truy quét Tử thần, Javid thì lãnh đạo ba vạn binh sĩ khác cứu viện pháo đài phía Đông, pháo đài phía Bắc cũng phân ra một đạo quân năm ngàn người chạy đến cứu viện. Thế nhưng Jarod không biết là hắn lại rơi vào một cái bẫy lớn hơn của Franz.
Chỉ nửa ngày sau khi Jarod ra lệnh, trên bàn của Franz liền có một phần báo cáo một đội viện binh từ chủ pháo đài cứu viện cho pháo đài phía Đông. Trên gương mặt Franz khẽ nở ra nụ cười đoán trước. Lý thuyết quân sự của Việt Nam đó là không bao giờ được phòng ngự bị động trên chiến trường. Về mặt chiến lược phải nắm quyền chủ động, tránh chỗ mạnh mà đánh chỗ yếu. Lúc này Franz hoàn toàn hiểu được điều đó. Hắn bao vây mà không tấn công pháo đài phía Đông mạnh mẽ là để tạo cho địch nhân một ảo giác rằng pháo đài phía Đông nguy cấp nhưng vẫn có thể cứu được dẫn dụ chủ pháo đài Etihad phải xuất quân. Như vậy hắn hoàn toàn có thể áp dụng chiến lược vây điểm đánh viện binh.
“Từ chủ pháo đài đến đây chỉ cần một ngày hành quân. Điểm thích hợp mai phục nhất chính là sơn cốc này. Thế nhưng thời gian chỉ còn hơn nửa ngày chúng ta khó lòng có thể đặt phục binh. Nếu như tướng lĩnh địch là người cẩn thận chúng ta rất dễ dàng bị phát hiện”.
Geoffey cũng hiểu được chiến lược của Franz, trong lòng không ngừng khâm phục. Để đối thủ có quân lực mạnh hơn xoay vòng vòng chỉ có thể bị động phòng thủ, dù là Duss cũng không thể làm được điều này huống chi là Geoffey. Nghe Geoffey nói Franz chỉ bật cười nói.
“Không, chúng ta không mai phục chỗ đó, mà là nơi này”.
Franz khẽ chỉ vào một thung lũng cách sơn cốc mà Geoffey chọn không xa. Chỉ có điều nơi đây lúc trước xảy ra một trận hỏa hoạn, hai bên sườn núi đều không có một mầm cây làm sao có thể mai phục được. Nhìn rõ Geoffey nghi vấn Franz cũng chỉ cười nhẹ nói.
“Yên tâm, Ta đã có cách”.
—————————————Phân cách————————————
Trong sơn mạnh phía Tây Ala, một đạo quân mặc giáp vàng nhịp nhàng nện từng bước chân trên sơn đạo, binh sĩ kết thành bốn hàng chậm rãi tiến về phía trước. Dẫn đầu đại quân một đội khinh kỵ thay nhau chạy vệ phía trước do thám, quan sát địa hình. Javid cũng cưỡi ngựa mà không bay trên thiên không. Hắn biết phía quân đội Ala có cường giả, cho đến hôm nay hắn vẫn nhớ một kiếm kia. Quá kinh khủng.
“Đây là đâu?”.
Javid nhìn xung quanh thung lũng đến một ngọn cây cũng không có, chỉ là đồi trọc, hai bên sườn đồi đầy những gốc cây bị đốt cháy đen trụi lũi, đất vàng bị nhiễm lên một tầng tro dày đặc. Thám báo bên cạnh cung kính trả lời.
“Bẩm Vương gia, đây là Diệp Thiên cốc, cây cối vốn rất nhiều, thế nhưng một năm trước xảy ra một trận cháy rừng nên cả thung lũng bị thiêu rụi, bây giờ chỉ còn lại đồi trọc”.
Javid gật đầu quan sát hai bên đường bỗng nhiên trong lòng có cảm giác lo lắng. Hắn mơ hồ thấy thung lũng này có điều bất thường, nhưng hai bên đồi trọc liền phủ định điều đó. Cho đến khi đại quân an toàn vượt qua được thung lũng Javid mới khẽ thở phào một hơi. Có lẽ là mình suy nghĩ nhiều.
“Vương gia, sơn cốc phía trước phát hiện rất nhiều quân mai phục”.
Một lúc sau thám báo trên người nhiễm đầy vết máu chật vật chạy về báo cáo. Tên thám báo trên người đầy vết thương, phía sau còn cắm một cây tên như cây trụ thu lôi hướng lên trời, thế nhưng hắn vẫn kiên trì chạy về thông báo với đại quân đủ thấy lòng dũng cảm của một thám báo chân chính.
“Mọi người khác đâu?”.
Javid đỡ lấy viên binh sĩ nói. Tên thám báo vừa nghe thấy liền khóc òa lên.
“Chết, chết hết rồi, chỉ còn một mình thuộc hạ trở về thông báo cho Vương gia”.
Ngừng một chút như nhớ lại chính sự thám báo nén lấy âm thanh thút thít nói tiếp.
“Bên trong sơn cốc có rất nhiều binh sĩ Ala, bọn thuộc hạ liều chết tiếp cận xem được có đến ít nhất sáu vạn binh sĩ được giấu trong sơn cốc đó. Thế nhưng bọn thuộc hạ ngay lập tức bị phát hiện và bị truy giết. Mấy anh em khác yểm hộ, chỉ còn một mình thuộc hạ chạy được về đây”.
Nói rồi hắn lại đau lòng khóc rống lên. Hai bên binh sĩ mắt cũng đỏ hoe. Tình chiến hữu trong quân sâu đậm vô cùng, thậm chí còn hơn cả anh em ruột. Một tiểu đội người chung sống bấy lâu dù một con ngựa đau thì cả tàu không ăn cỏ.
Javid đỡ lấy binh sĩ, gọi người đưa hắn về phía sau nghỉ ngơi. Mặt khác lại gọi một tên thám báo gửi tin về bản doanh chờ quyết định. Một lát sau có một thám báo lại chạy tới rõ ràng là từ chủ pháo đài chạy đến nói.
“Bẩm Vương gia, Điện hạ nhận được tin báo sáu vạn binh sĩ Ala đã vòng sang pháo đài phía Đông đi về phía Tây, điện hạ lo lắng nên lệnh cho thuộc hạ mau chóng báo cho Vương gia biết tin”.
“Javid, chúng ta lại gặp lại rồi”.
Bất ngờ có một tiếng cười to từ trên trời vọng xuống. Javid ngước nhìn lên liền thấy một thân hình lo lớn, lưng cõng đại kiếm trôi nổi trên không. Người này không ai khác chính là Tam trưởng lão của gia tộc Bonaparte. Javid thấy Tam trưởng lão cũng vận đấu khí thân hình từ từ bay lên trời đứng đối diện với Tam trưởng lão liền hành lễ.
“Gặp qua tướng quân, không biết tướng quân đến đây có gì chỉ giáo?”.
Tam trưởng lão như cười mà không phải cười nói.
“Ta không đi ra chắc ngươi liền ra lệnh đốt sơn cốc cho cái thân già này chết cháy đi”.
Nghe Tam trưởng lão nói Javid khẽ gãi đầu, sắc mặt hơi xấu hổ. Đúng là vừa rồi hắn có nghĩ đến việc đốt cháy đại quân Ala mai phục bên trong sơn cốc. Không ngờ lại bị Tam trưởng lão đoán được. Tam trưởng lão cũng không để ý đến hắn nói.
“Tiểu tử, đừng nói ta không cảnh báo ngươi, đường này đi không thông rồi, đi đường khác đi”.
Javid cười khổ nói.
“Tiểu tử cũng không muốn tham gia trận chiến này, thế nhưng lệnh vua khó trái. Thân ở trong quân theo lệnh chủ tướng, Javid được lệnh cứu viện pháo đài phía Đông, mong tướng quân nhường đường cho”.
Tam trưởng lão hừ lạnh một tiếng nói.
“Javid tiểu tử. Ngươi bây giờ có ba vạn binh sĩ, bên trong sơn cốc là sáu vạn binh sĩ. Dù không mai phục được ngươi nhưng ngươi có đủ tự tin đưa ba vạn đại quân này của ngươi đến được pháo đài phía đông. Nói tóm lại sáu vạn đại quân ta đóng định ở đây rồi. Ngươi có thể bay, có thể nhảy đường nào tùy ý. Riêng đường này không được. Đừng trách ta không cảnh báo”.
Nói rồi liền kiêu ngạo xoay người rời đi để lại Javid cười khổ không thôi. Đối với hai vị trưởng lão là ân nhân của hắn, cũng có thể coi như là một bậc trưởng bối, làm sao hắn có thể ra tay lưu lại Tam trưởng lão đây. Mặt khác ba vạn đại quân này cũng khó lòng xông qua sơn cốc rồi. Thế nhưng cầm chân sáu vạn đại quân Ala tại đây cơ hồ cũng không tệ.
Thế nhưng hắn làm sao biết vị trưởng bối đáng kính của hắn một đường bay đi thầm nói.
“Javid tiểu tử, đừng trách ta gạt ngươi, đây là chiến tranh”.