Liên quan đến chuyện Tưởng Ly bị đánh úp trong sa mạc, Lục Đông Thâm xử lý rất khéo léo. Đối với bên ngoài anh không tỏ thái độ gì, nhưng đối với bên trong lại điều tra cẩn thận, triệt để, mục đích thứ nhất là tìm ra kẻ đứng đằng sau, thứ hai là tung ra giả tưởng đối với những kẻ có dã tâm trong nội bộ tập đoàn về việc Tưởng Ly gặp nạn, dẫn rắn ra khỏi hang, một mũi tên trúng hai đích.
Nhưng việc Cận Nghiêm vào thăm tù thuộc về bí mật, không công khai với bên ngoài. Vậy mà Lục Chấn Dương vẫn hỏi được câu này, chứng tỏ ông vẫn mắt tinh tai thính lắm. Khi còn nắm quyền Lục Môn, Lục Chấn Dương rất hiếm khi nói chuyện riêng với Cận Nghiêm, nhất là trong tình huống gọi anh ta tới nhà như thế này. Hôm nay đã gọi anh ta tới thì chứng tỏ không phải để ôn chuyện cũ.
Cận Nghiêm không kinh ngạc mà đường hoàng thừa nhận: “Vâng, thưa ông Lục.”
Lục Chấn Dương nhìn thẳng vào mặt anh ta: “Chấn Danh nói gì?”
“Cũng không nói gì nhiều.” Thái độ của Cận Nghiêm rất cung kính: “Tuy rằng người được sai bảo đã bỏ mạng trong sa mạc, nhưng những chứng cứ khác vẫn đầy đủ, trong chuyện này không có khả năng oan khuất, nhất là trước khi chuyện này xảy ra đã có người vào thăm tù. Qua điều tra, tác dụng của người thăm tù đó phần lớn là để chuyển lời, sau đó người ấy cũng đã tới gặp sát thủ.”
“Thế nên?” Lục Chấn Dương bất ngờ hỏi.
Cận Nghiêm không hiểu: “Thế nên sao ạ?”
Lục Chấn Dương nhìn anh ta, không giận dữ tự tỏa ra uy quyền: “Chấn Danh đã chết như thế nào?”
Cận Nghiêm mỉm cười: “Ông Lục nhanh quên quá, ông ta chết vì một tai nạn ngoài ý muốn. Nói cách khác, người có tuổi rồi khó tránh khỏi đau chỗ này, bệnh chỗ kia. Về mặt này, pháp y đã đưa ra giám định, ông Lục còn nghi ngờ chuyện gì sao?”
Lục Chấn Dương im lặng.
Ngoài trời nổi gió, khiến những phiến lá rơi rụng lả tả, rơi xuống mặt cỏ lại không ngừng lăn đi, giống hệt một cuộc tranh đấu thương trường, trông thì có vẻ sóng yên biển lặng, nhưng không biết từ lúc nào cuồng phong bão tố đã ập tới. Người ngồi ở vị trí ấy từ nay về sau sẽ không sống được những ngày bình lặng.
Có lúc ông nghĩ, con đường ông để lại cho con trai rốt cuộc là đúng hay sai? Nếu là đúng thì con trai của ông phải vui vẻ mới đúng chứ, nhưng chỉ khi ở bên người con gái nó yêu, nó mới thật sự vui vẻ. Nếu sai thì sao?
Sai cũng có thể làm được gì?
Ai ai cũng nói Lục Môn tốt, nhưng sống trong Lục Môn, lòng người phức tạp, lợi ích rắc rối, đủ loại quy tắc, đủ loại bó buộc, lấy đâu ra sự tự do tự tại như người bình thường? Bước vào Lục Môn là không có đường quay đầu, giống như mọi sự mọi người trên đời đều có số phận của mình, tiến về phía trước không tìm thấy đường, nhìn về phía sau không thấy lối ra, đây cũng là số phận của Đông Thâm.
Lát sau, Lục Chấn Dương khẽ thở dài một tiếng: “Cận Nghiêm, cậu cuối cùng cũng không còn là Cận Nghiêm của Lục Môn nữa rồi.”
Nhưng như vậy cũng tốt.
Cậu ta có lòng riêng, vì Đông Thâm, lòng riêng này ông chấp nhận.
Con cái nhà họ Lục, có ai không phải nhẫn nhịn mà sống?
Lục Chấn Dương yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trôi đi rất xa, vượt qua những phiến lá rơi rụng ấy, hồi ức dừng lại lúc Đông Thâm vừa tham gia vào sự nghiệp của tập đoàn.
Đông Thâm của lúc đó đã hiểu thế nào là nhẫn nhịn, những lời của trưởng bối Lục Môn nó coi như mệnh lệnh, bảo nó đi về phía Đông nó không dám đi về phía Tây, lợi ích của các cổ đông trong tập đoàn nó cũng không bao giờ nhúng tay vào, chỉ cắm đầu làm việc của mình. Phàm là trưởng bối, không ai không khen Đông Thâm ngoan ngoãn, nghe lời. Phàm là cổ đông, không ai không coi nó là chủ nhân tương lai của tập đoàn.
Cho đến khi, nó viện cớ Trần Du để trở mặt công khai với các trưởng bối Lục Môn, họ mới chợt nhận ra, Lục Đông Thâm hiền lành biết an phận trong mắt họ từ lâu đã có một đôi cánh vững chắc.
Cũng bắt đầu từ lúc đó, các cổ đông của tập đoàn mới ý thức được bên trong Lục Môn giấu một con sói thật sự, con sói này chính là Lục Đông Thâm. Anh lợi dụng sự hờ hững và thiếu kiểm soát của mọi người đối với mình để âm thầm xây dựng thị trường và quan hệ của riêng mình, vào lúc không ai hay biết đã có một nền tảng thị trường quan trọng và vững chắc. Tới khi mọi người chợt phát hiện ra thì anh đã không thể thay thế.
Nhưng đây định sẵn là một con đường máu.
Nhưng chắc chắn sẽ lại có người muốn lật đổ, chuyện này đã xảy ra, đang xảy ra và sẽ còn tiếp tục xảy ra.
***
Về sau, ông Lục vẫn gọi Lục Đông Thâm và Tưởng Ly về nhà cũ ăn cơm.
Sau khi Tần Tô ra đi, căn nhà này trống vắng hơn nhiều. Con cái nhà họ Lục không có thói quen sống cùng bố mẹ, giống như Lục Đông Thâm hay Lục Nam Thâm, trưởng thành rồi đều bị ông Lục đuổi ra ngoài, dù có quay về ở cũng không ở quá lâu.
Lục Đông Thâm cũng từng lo lắng cho Lục Chấn Dương, đề nghị dọn về sống cùng ông. Lục Chấn Dương nghe xong thấy phiền, bèn nói bản thân ông cũng thích náo nhiệt, nhưng chung quy vẫn ở một mình yên tĩnh đã quen, đông người lâu dần cũng thấy chán.
Lục Đông Thâm và Tưởng Ly sẽ thường xuyên về nhà thăm ông. Tuy rằng có một dạo, quan hệ giữa Lục Chấn Dương và Lục Đông Thâm trông có vẻ khó nói, nhưng thi thoảng anh vẫn báo cáo chuyện công ty cho ông. Về sau Lục Chấn Dương nói: Bây giờ công ty do con quản lý, con xưa nay vẫn là người có chủ kiến nhất, thế nên không cần phải nói với bố nữa.
So với Lục Đông Thâm, Tưởng Ly được Lục Chấn Dương yêu quý hơn. Tuy rằng Lục Chấn Dương đã có tuổi nhưng cũng không phải là một ông già trẻ con. Một người đã tranh đấu tàn sát nửa đời người như ông, có lẽ đến chết cũng không thể trở về tính cách của một đứa trẻ nữa. Ông thích thảo luận chủ đề mùi hương với Tưởng Ly, đa phần cũng bắt đầu mày mò các loại cây cỏ.
Nhưng có một chuyện, Lục Chấn Dương rất sốt ruột.
Bế cháu.
Lục Chấn Dương không phải là một người hay càm ràm, ông làm việc xưa nay dứt khoát gọn gàng, vậy mà đối với chuyện mong muốn bế cháu, ông không ít lần trách móc hai vợ chồng Lục Đông Thâm.
Hôm nay trên bàn ăn, Lục Chấn Dương mở miệng đã nói đến chuyện cháu nội. Đương nhiên, ông mưu toan cả cuộc đời, trong lúc băn khoăn chuyện này ắt cũng có tính toán và kế hoạch.
Ông nhấn mạnh tới Lục Bắc Thần và Cố Sơ, nói hai đứa đó là người biết sống tỉnh táo, tuổi nào làm việc ấy. Kỳ thực, ông chủ yếu nhắc đến chuyện Cố Sơ mang thai, bảo họ đã tới tuổi rồi thì phải làm cha mẹ đi thôi, rồi lại kể khoảng thời gian trước Cố Sơ đi khám thai, đứa bé rất khỏe mạnh.
Ông còn nói đứa bé đó hợp bố. Chẳng phải Bắc Thần đã tỉnh lại sao, còn hồi phục sức khỏe rất tốt.
“Tiểu Sơ mang thai một đứa con trai. Đương nhiên rồi, trai hay gái không quan trọng, đều là con cái nhà họ Lục.” Lục Chấn Dương bắt đầu nói: “Có cả trai lẫn gái là tốt nhất. Cả Lục Môn tính cả đời của các con quả thực cũng hiếm con gái, toàn con gái cũng không thú vị lắm.”
Tưởng Ly thì cắm đầu gặm xương sườn, nhưng tai nghe rất rõ ràng. Vậy là bắt cô sinh nhiều rồi… Cô lẳng lặng đánh mắt nhìn Lục Đông Thâm, nhưng chỉ thấy anh vẫn đang cố nhịn cười. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt Tưởng Ly, anh buông đũa nói với Lục Chấn Dương: “Bắc Thần cưới trước chúng con, có con cũng là chuyện thường. Bé con vừa trở về không lâu…”
“Bố cũng không có ý định ép hai đứa, chỉ là hôm nay hai đứa về thăm nhà, bố tiện thì nói vậy thôi. Bố là người nôn nóng muốn bế cháu sao? Vả lại, bố có cháu rồi.” Lục Chấn Dương ngắt lời Lục Đông Thâm.
Lục Đông Thâm “ồ” một tiếng, không nói thêm gì khác.
Từ nhỏ, nhà họ Lục đã có phép tắc trên bàn ăn, người như Lục Chấn Dương càng tôn trọng truyền thống, khi ăn không ăn nói. Nhưng bây giờ chỉ cần nhắc tới cháu nội, ông liền nói như máy, sau đó đường hoàng bảo họ: Bố là người nôn nóng muốn bế cháu sao?
Thấy Lục Đông Thâm không đáp, Lục Chấn Dương im lặng một lúc rồi lại nói tiếp: “Cũng không biết hai đứa nó sau này có sinh thêm được đứa cháu gái cho bố không. Chi này của nhà họ Lục hơi ít con cháu. Hai đứa cũng tranh thủ đi, nhân lúc bây giờ chưa có chuyện gì trọng đại.”
Câu này thật là…
“Cái thằng oắt Nam Thâm đó không biết có kỳ vọng được gì không.”
Tưởng Ly hắng giọng: “Nam Thâm một lòng tập trung vào âm nhạc nên vẫn chưa vội kết hôn. Cậu ấy cũng được mấy cô gái trẻ yêu quý lắm, đừng đào hoa quá là được.”
Không nhắc đến thì không sao, vừa nhắc đến Lục Chấn Dương liền không còn tâm trạng ăn uống gì nữa: “Nó nào có tập trung vào âm nhạc? Người hiểu con nhất là cha, nó ra sao bố không biết ư?”
“Bố, Nam Thâm rất tốt mà.” Lục Đông Thâm bênh em trai.
Lục Chấn Dương nhíu mày, gõ đũa lên đĩa: “Ngày nào cũng đàn đúm với thằng nhỏ nhà họ Niên, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng. Ngày trước em trai con nó nghe lời biết bao? Bây giờ thì sao? Chỉ khiến người ta thêm bực mình!”
Thằng nhỏ nhà họ Niên?
“Em trai của Niên Bách Ngạn?” Lục Đông Thâm hỏi.
Lục Chấn Dương bực dọc “ừm” một tiếng.
Lục Đông Thâm bật cười: “Hoàn cảnh hiện tại của Niên Bách Ngạn có hơi khó xử một chút nhưng không thể phủ nhận người nhà họ Niên, Niên Bách Ngạn làm việc gì cũng lo cho đại cục, em trai của anh ấy cũng không kém đâu.”
“Gây hấn, đánh lộn, đua xe, đây gọi là không kém? Bố thấy chính là không làm việc chính chỉ mải đua đòi, ngay cả em trai con cũng bắt chước mấy thói hư ấy.” Nói tới đây, Lục Chấn Dương cố kiềm chế cơn giận rồi mới nói tiếp: “Về cậu Niên Bách Ngạn đó bố cũng từng nghe qua, chuyện nhà họ Niên cũng biết đôi điều. Chỉ là Nam Thâm chơi chung với nhà họ…”
Lục Đông Thâm ngước mắt lên nhìn Lục Chấn Dương.
Lục Chấn Dương khựng lại, thở dài ngao ngán: “Chung quy vẫn không môn đăng hộ đối.”
Ông vừa dứt lời, Tưởng Ly đã suýt nữa ho sặc sụa vì ngụm canh uống dở. Cô cố nhịn cười. Cụm từ “môn đăng hộ đối” dùng cứ gọi là cao thâm.
Phản ứng của Tưởng Ly, Lục Chấn Dương đã nhìn thấy hết, ông cũng cảm thấy mình dùng từ này không ổn, bèn hắng giọng, đập bàn: “Tóm lại, hai đứa con đừng đợi Nam Thâm nữa, tự tranh thủ đi.”
Lục Đông Thâm lập tức tỏ thái độ: “Được, chuyện này không cần bố giục, con tranh thủ.”
Tưởng Ly nghĩ thầm: Xem anh giỏi chưa kìa. Chuyện con cái này em không nhè ra, anh nghĩ anh quyết được chắc? Nhưng suy nghĩ đi lại… Thật ra có đứa con cũng tốt, Tiểu Tiểu Tiểu Thâm chắc là cũng rất giống Tiểu Tiểu Thâm.
Nhận được lời bảo đảm chắc như đinh đóng cột của Lục Đông Thâm, Lục Chấn Dương vẫn chưa yên tâm, vì ông hiểu Tưởng Ly. Cậu con trai của ông có cứng rắn đến đâu, gặp Tưởng Ly cũng thành vũng nước, mọi sự đều theo nghe lời của Tưởng Ly. Nếu con bé không muốn… Nó hoàn toàn có bản lĩnh khiến Lục Đông Thâm cố gắng một mình thành ra công cốc.
Tưởng Ly phát hiện được ánh mắt của Lục Chấn Dương. Cô buông đũa, tỏ thái độ: “Bố yên tâm đi ạ.”
Câu nói này mới khiến Lục Chấn Dương yên tâm thật sự.
Lục Đông Thâm sao không nhìn ra những “thay đổi khôn lường” trong chuyện này? Anh cười khổ, chuyện quái gì đây? Chuyện sinh con mà cô cũng đè đầu cưỡi cổ anh? Chẳng phải chỉ có việc đè ra giải quyết thôi sao? Trước kia anh chiều cô, thương cô quá rồi…
Sau khi nhận được “bảo hiểm kép”, Lục Chấn Dương cũng dừng chủ đề này lại, bắt đầu chuyển sang sức khỏe của Lục Đông Thâm. Về chuyện này, cho dù bây giờ nó đã không còn là điểm yếu để uy hiếp nhưng cũng chỉ nhắc tới khi ở nhà.
Lục Đông Thâm nói mình không còn vấn đề gì nữa. Nhưng Tưởng Ly càng có quyền phát ngôn hơn. Cô nói Lục Chấn Dương cứ yên tâm thì ông mới yên tâm. Đáng tiếc cho ngón tay của cô, mỗi lần Lục Chấn Dương nhìn thấy cô là lại đau lòng. Tưởng Ly cười nói: “Đứt cũng tốt ạ, để Đông Thâm cảm thấy anh ấy nợ con cả đời, phải trả ơn nghĩa này cả đời, tốt quá ạ.”
Lục Chấn Dương vờ quát nạt: Ai lại mang cơ thể của mình ra làm trò đùa.
Lục Đông Thâm thì thầm bên tai cô: “Từ lúc thích em, anh đã nợ em cả đời rồi.”
Tưởng Ly chống một tay lên má quay sang nhìn anh, nụ cười nửa chính nửa tà còn thêm phần mờ ám: Thích em…
Câu này quá đen tối*.
*Nghĩa mà Tưởng Ly nghĩ tới là: Từ lúc thích trèo lên người em.
Vợ chồng đồng lòng, Lục Đông Thâm đọc được nụ cười quỷ quyệt trong mắt cô, khẽ bổ sung một câu: “Cũng là có ý đó đấy.”
Tưởng Ly nhủ thầm trong lòng: Quả nhiên lưu manh.
Lục Chấn Dương không nhìn thấy họ mắt đưa mày liếc, ông chuyển chủ đề sang Lục Chấn Danh, nhưng cũng không nhắc nhiều, thậm chí cũng không bàn luận chi tiết việc Lục Chấn Danh thuê sát thủ, chỉ nói những chuyện khi ông ta còn sống.
“Em trai trong nhà, bây giờ như vậy, bố cũng có trách nhiệm.” Lục Chấn Dương có phần ảm đạm buồn thương.
Tưởng Ly sợ nhất mỗi lúc Lục Chấn Dương đau buồn. Sau khi Lục Chấn Danh qua đời, ông vẻ không quá đau khổ, nhưng dù sao cũng là em ruột của mình, nói không đau lòng là giả, huống hồ ông ta còn muốn hại con trai và con dâu của ông.
Nỗi đau lớn nhất dành cho người thân có lẽ chỉ đến thế mà thôi?
Cô lên tiếng an ủi, nói ông phải hết sức chú ý tới sức khỏe. Lục Chấn Dương nghe xong cũng áy náy, nói với Tưởng Ly: “Để con chịu thiệt thòi rồi.”
Tưởng Ly không cảm thấy vậy, chuyện này cô gặp nhiều rồi, có Lục Đông Thâm ở bên, cô không cảm thấy ấm ức gì nữa.
Lục Đông Thâm không còn thoải mái như ban nãy, ngược lại, khi bắt đầu chủ đề này, nụ cười trong mắt anh đã biến mất. Lục Chấn Dương không phải không nhìn thấy sự thay đổi trong cảm xúc của anh. Đều là người nhà cả, không cần phải giả vờ như không có chuyện gì.
“Đông Thâm, chú hai con…”
“Bố, về tang lễ con đã để ông ta ra đi trong vẻ vang rồi.” Lục Đông Thâm hiếm khi ngắt lời Lục Chấn Dương, ngữ khí hờ hững.
Tưởng Ly ngồi bên cạnh nghe, trái tim vô thức co thắt lại.
Lục Chấn Dương nhìn anh, lát sau thở dài, không nói gì nữa.
Khi lên tiếng lần nữa, ngữ khí của Lục Đông Thâm đã ấm áp trở lại, lại giống như ban nãy, anh múc một chén canh đặt trước mặt Lục Chấn Dương, và nói: “Canh hôm nay rất ngon, bố uống nhiều một chút.”
~Hết chương 670~