Được sự chăm sócchu đáo của mẹ, Mạt Mạt đã trở nên mũm mĩm đẫy đà hơn nhiều, cái bụng cũng dần dần tròn căng lên. Những lúc rỗi rãi, việc mà mẹ thích làm nhất là bảo Mạt Mạt đi ra ngoài rồi tự nhiên bước vào cửa cho mẹ xem, sau đó, quan sát xem khi bước vào nhà, cô ấy dùng chân trái hay chân phải trước. “Nam tả, nữ hữu, Mạt Mạt thường bước chân phải trước, vậy nhất định là con gái rồi! Con gái cũng tốt! Sẽ xinh đẹp như mẹ của nó! Mẹ rất thích con gái!” Mẹ cười một cách vô tư, hệt như một đứa
trẻ vậy.
“Mấy hôm trước còn nói nhất định sẽ sinh con trai mà!”, tôi ngồi bên cạnh, bĩu môi xen vào.
“Con trai thì sao nào! Con trai mẹ cũng thích! Bà già này sẽ tự tay dưỡng dục, đứa trẻ do chính tay mẹ dưỡng dục sẽ không hư hỏng như nhà ngươi đâu”, mẹ chỉ tay vào tồi rồi bắt đầu ca cẩm.
“Đứa con hư hỏng này chang phải cũng do chính tay mẹ dưỡng dục hay sao!”, tôi khẽ làu bàu.
“Cái gì? Mày nói cái gì hả? Mẹ vất vả khổ sở để nuôi dưỡng chúng mày trưởng thành mà mày còn oán hận mẹ hả?” Sau đó liền véo mạnh vào vai tồi, tồi kêu la oai oái, chạy trốn một vòng quanh
Mạt Mạt nhìn thấy cũng phải bật cười khanh khách.
Phần lớn thời gian, Mạt Mạt vẫn thường trầm ngâm ít nói. Anh trai tồi ra ngoài tìm chút cồng việc tạm thời, mặc dù tiền lương chang đáng là bao nhưng ít nhiều cũng đủ nuôi dưỡng mẹ con côấy.
Bụng của Mạt Mạt ngày càng lớn dần lên, tâm trạng của cô ấy lại ngày càng bất ổn. Nghe mẹ kể lại, có nhiều lần, cồ ấy và anh trai cãi nhau rất to ở trong phòng. Nguyên nhân là do cồ ấy muốn anh trai ra tự thứ, còn anh trai lại cương quyết không nghe theo.
Trước đây, chỉ một mình anh trai phải chịu sự lo láng, sợ hãi, bây giờ lại thêm một phụ nữ đang mang thai, không cần nghĩ cũng biết áp lực lớn như thế nào.
Tôi và mẹ chỉ có chung một nỗi lo, một ngày nào đó sẽ mất đi một người anh trai, mất đi một người con trai. Còn Mạt Mạt, thân phận của cồ ấy càng mong manh hơn, bất cứ lúc nào, cồ ấy cũng có thế bị mất đi chỗ dựa tinh thần lớn nhất, mất đi người cha mà đứa con của cồ ấy còn chưa biết mặt.
Không biết đó là ngày nào, có thể là ngày mai, cũng có thể chỉ vài giây nữa thôi.
Cuối cùng, Mạt Mạt thường xuyên bị hoang tưởng, lúc nào cũng nghĩ rằng bên ngoài có tiếng bước chân, có người gõ cửa, đêm đến cô ấy lại mắc chứng mất ngủ trầm trọng, không tài nào ngủ yên giấc được. Mẹ đã đưa cô ấy đến bệnh viện để khám chữa nhiều lần nhưng bệnh tình vẫn không thuyên giảm.
Môi lân tồi vê nhà đêu nhìn thây cồ ây ngôi một mình ngoài ban công, thẫn thờ nhìn xa xăm.
Vì vậy, nếu dùng chút tài hèn sức mọn của tôi mà có thể chọc cho cô ấy cười được, tồi cũng cảm thấy hết sức vui mừng. Nhưng cô ấy chỉ cười được một chút rồi lại quay trở về bộ mặt rầu rĩ, ủ ê.
“Mày còn nói mày sinh con nữa hả!Cài thằng ranh này, mày đem Uyển Nghi của mẹ quăng đi đâu rồi!” Mẹ vẫn vô cùng thương nhớ Uyển nghi – cô con dâu mẫu mực của mẹ.
“Mẹ, sao mẹ vẫn còn nhác tới Uyển Nghi! Cồ ấy đã có bạn trai mới từ lâu rồi! Không chừng, tốt nghiệp xong sẽ tổ chức đám cưới cũng nên ấy chứ”
“Ai”, mẹ thật thà than thở, “đáng tiếc, mẹ thật sự rất thích con bé đó. Chu đáo, ngoan ngoãn5. Than thở một hồi, một lát sau, mẹ lại tập trung suy nghĩ của mình lên người Mạt Mạt, thực sự không biết mệt mỏi, rất có trách nhiệm. Thương tiếc một hồi, mẹ lại có thế nói chuyện với Mạt Mạt về chuyện sinh đẻ và nuôi dưỡng con cái. Nhưng lời nói của mẹ trước đó lại khiến tồi không ngừng nhớ lại những chuyện cũ. Một mình bước ra ngoài ban công, bên ngoài cửa sổ là cả bầy trời sáng rực rỡ của mù hè, tồi và Uyển Nghi cũng đã từng thích hẹn hò vào mùa hè… Đen bây giờ, khi nhắm mắt lại, tồi vẫn có thể tưởng tượng ra hình ảnh một thiếu nữ trê trung xinh đẹp, vạt váy trắng tung bay, đứng trong tiết trời đầu hạ. Hồi đó tuổi trẻ bồng bột, tồi còn đang mải mê theo đuổi cái mà mình tự cho là tìnhngười con gái đó.
Tôi còn nhớ lần họp lóp gần đây nhất, trong phòng KTV,Uyển Nghi giàn giụa nước mắt run rẩy trong lòng tôi… giống như một bông hoa sen sắp lụi tàn trong gió.
Trong hòai niệm, tôi không kìm nén được lòng mình, cảm thấy buồn thương vồ hạn. Cũng không biết cuộc sống của Uyên Nghi bây giờ ra sao rồi.
Sau lần hop mặt bạn bè đó, tôi và Uyển Nghi không có bất lý liên lạc gì với nhau. Chỉ duy nhất một lần ở trong trường, đứng từ xa, tôi nhìn thấy bóng dáng của cô ấy, đang đi cùng với một bạn gái khác, nói cười vui vẻ. Cô ấy không để ý đến tôi, chỉ nhanh chóng lướt qua trước ánh mắt tôi.
Nghe nói Uyển Nghi và Đại T đã chuyển về chung sống dưới một mái nhà. Đại T đã bỏ việc ở Blue 18, dùng số tiền dành dụm được torng nhiều năm làm việc để mở một cồng ty nhỏ, kinh doanh cùng với Uyển Nghi. Giờ đây, công ty đã dần đi vào quỹ đạo ổn đinh.
Đại T đã trở thành ông chủ, sau đó, tôi cũng bận hoàn thành luận văn, số lần gặp gỡ uống rượu của hai chúng tôi cũng trở nên thưa dần.
Có đôi khi trấn tĩnh lại, giống như một người hay hoài niệm, sàng lọc lại quá khứ, nhớ lại những kỷ niệm đánh lộn lẫn nhau thời còn trẻ, tôi cảm thấy thật thân thương gần gũi.
Không kiềm chế được, tôi gọi điện cho Đại T, thấy tắt máy. Lúc ấy, tôi ác ý nghi ngờ rằng Đại T và Uyên Nghi chắc lại đang làm điều gì đó mờ ám đây. Trước đây, có vài lần tồi gọi điện thoại cho cậu ấy, cái tên tiểu tử đáng ghét ấy lúc thì nói đang bận họp, lúc thì đang trên đường đi công tác, bận rộn còn hơn cả tổng thống của nước Mỹ. Khó khăn lắm tồi mới gặp được lúc cậu ấy đang nhàn rỗi ở nhà, lại còn đem hạnh phúc ra đùa giỡn một chút trong điện thoại nữa, “Uyên Nghi, đi cắt cho anh một miếng dưa hay, chọn chỗ đỏ nhất ấy nhé, không ngọt là anh không ăn đâu! Miếng lần trước chẳng ngọt gì cả…Đi mau đi, không nhìn thấy anh đang hàn huyên với bạn cũ à! Bận tối mắt tối mũi lên…”.
Nghe những lời ấy qua điện thoại, tôi thấy tê cả người, tôi nói: “Đại T, cậu không cần phải giữ thể diện quá thế đâu, lát nữa
rồi lại phải đi đấm lưng, xoa bóp cho vợ đấy, mất hai giờ đồng hồ để đổi lấy hai phút ra oai thế, cậu hà tất phải làm vậy chứ?”.
Đại T bật cười khá khá, bộ dạng giống như một tay sai ngoan ngoãn: “Lý giải vạn tuế, lý giải vạn tuế”.
Giờ đây, chắc hai người bọn họ đang gần gũi bên nhau, tắt điện thoại đi để không bị ai làm phiền chăng.
Mạt Mạt ngồi cùng mẹ trong phòng khách, chuẩn bị quẩn áo cho em bé sắp sinh. Mạt Mạt vốn không phải là người giỏi giao tiếp, nhưng gặp phải một người mẹ vốn xuất thân từ một diễn viên hát kịch như mẹ tôi, cô ấy vẫn có thể nói chuyện được một cách rất bt.
Đứa bé trong bụng Mạt Mạt còn sáu tháng nữa mới đến ngày dự sinh, đứa bé phát triển rất tốt, bụng của V luồn tròn căng. Đã có kết quả siêu âm, Mạt Mạt mang thai đồi. Khi biết được đó là thai đôi, cả nhà đều vui mừng khôn xiết. Mẹ tồi phấn khích đến nỗi hoa chân múa tay loạn xạ cả lên, bà cầm tay bác sĩ siêu âm gật đầu lia lịa để tỏ lòng cảm ơn. Vị bác sĩ đó đùa lại rằng, “Đó là do công lao của con trai bà”.
Về đến nàh rồi, mẹ vẫn không ngớt bày trò. Nghĩ đến chuyện hai đứa cháu còn chưa được đặt tên, thế là mẹ đêm ngày lật giở tra cứu từ điển, đi đường cũng lẩm bẩm đếm nét, tay phải còn vẽ đi vẽ lại các nét trên lòng bàn tay trái. Người ngoài không biết chuyện, nhìn thấy cảnh ấy lại cứ nghĩ rằng mẹ tồi chuẩn bị tham gia một kỳ thi sát hạch nào đó của người già. Thỉnh thoảng nghĩ ra được một chữ hay, mắt bà lại sáng lên, túm được ai cũng hỏi: “Chữ này có được không?”. Hễ nghe thấy rằng chữ đó cũng không đến nỗi tồi bà liền lập tức chạy vào phòng lấy giấy bút ra ghi lại.
Còn vài tháng nữa Mạt Mạt mới sinh, vậy mà những chữ dùng để đặt tên đã kín hết một nửa quyển sổ để ghi nhật ký rồi.
Lần đầu tiên làm mẹ, những lúc vui vẻ, cả người Mạt Mạt toát lên một vẻ uể oải thường thấy ở các bà bầu, lúc lặng yên không nói, cồ ấy mang lại những nét buồn rầu xinh đẹp. Hoàn toàn mất đi vẻ bí ẩn và yêu kiều như lần đầu tôi quen biết cồ ấy.
Cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường.
Mạt Mạt thường lợi dụng lúc tâm trạng của anh trai vui vẻ, đề nghị anh ra tự thú khiến mọi người đều mất hứng. Mẹ sợ ảnh hưởng tới tâm trạng của sản phụ nên cũng không nói gì nhiều, chỉ nói vài câu qua loa cho xong chuyện.
“Em không muốn phải sống trong những ngày tháng thấp thỏm lo lắng như thế này nữa. Chỉ cần nghe thấy tiếnh chuồng điện thoại, toàn thân em cũng run lên bần bật! Đi đầu thú đi! sống trong cuộc sống nơm nớp lo âu này, mãi mãi không biết rằng mấy giây sau, anh còn quay trở về nữa hay không. Em thà rằng cứ lặng lẽ chờ đợi anh trong suốt ba mươi năm, chờ anh được tự do trở về”, Mạt Mạt nói, không kìm được những giọt nước mắt. Anh trai thường xuyên nhẹ nhàng vỗ về cồ ấy: “Hãy để anh được nìhn thấy mặt con của chúng mình đã… được không em?”.
Nhưng, tâm trạng của Mạt Mạt thường rất khó ổn định trở lại.
Ở trong nhà tôi, ngoài việc chờ đợi, Mạt Mạt chẳng có việc gì khác để làm cả. Chờ đợi những đứa trẻ ra đời, chợ đợi anh trai tôi về nhà. Anh trai chỉ về nhà chậm vài phút, cô ấy đã thấp thỏm lo lắng không yên, khi anh trai đã về đến nhà rồi, cô ấy mới tươi cười hớn hở được.
Người ta thường nói, chờ đợi là sự lão hóa lớn nhất của đời người. Cô ấy đã bị sự chờ đợi dày vò làm cho héo hon mòn mỏi mất rồi.
Cô ấy thường xuyên ngồi một mình, ngước mắt lên nhìn trời rồi khe khẽ hát:
Nếu kiếp sau có quyên lựa chọn.
Em muôn làm một đám mây xinh.
Bởi nghe nói đám mây không có tình yêu.
Chỉ vô tình được sinh ra torng buổi sớm mai.
Nếu em là đám mây trang bồng bềnh nơi chân trời lúa.
Anh có đem tình yêu của mình.
Ban cho em dù chỉ là một chút..
Để trước Phật, em thành kính nguyện cầu
phù hộ cho anh suốt năm trăm năm.
Rồi sau đó, em sẽ lặng lẽ rời xa…
Có một lần, nhân lúc không có ai ở nhà, cô ấy nói với tôi: “Hi, anh hãy mang em đi! chúng ta bỏ trốn đi thật xa! Em rất sợ, nếu cứ tiếp tục thế này, em sẽ không thế giữ được những đứa bé…”.
Rồi không kịp đợi tồi trả lòi, cồ ấy lại khe khẽ lấm bấm một mình: “Không được, em không thể phản bội anh ấy,em phải đợi anh ấy…”.
Sau đó, cô ấy lại ưỡn bụng đi ra.
Cô ấy khiến tồi hoảng sợ đến nỗi rụng rời chân tay, chỉ lo cồ ấy xảy ra chuyện gì đó khi phải chịu áp lực tâm lý quá lớn như vậy.
Mẹ tôi hết sức dỗ dành cô ấy nhằm giải tỏa bớt áp lực. Nhưng những căng thẳng của một sản phụ chắc chắn sẽ bùng phát trong một ngày nào đó.
Hôm đó, tôi đang làm việc ở công ty thì nhận được điện thoại của mẹ.
Mẹ đang gào khóc thảm thiết qua điện thoại, “Hi Hi! Con về nhà ngay đi! Mạt Mạt đến đồn cảnh sát khai báo hết rồi! Cảnh sát đến bắt anh trai con đi rồi! Mẹ làm sao sống được nữa đây, con về nhà mau đi!”.
Mẹ đau khổ khóc ngất không thành tiếng khiến tôi hoảng sợ đờ đẫn cả chân tay, vội vã lao thẳng về nhà.
Vừa vào đến cửa, mẹ đã níu lấy tay tôi, hai mắt sưng húp, tay đỏ: “Con phải cứu anh trai con ra! nó đã ăn năn tỉnh ngộ rồi! Mẹ là mẹ nó, mẹ rất hiểu nó, nó không phải là đứa hư hỏng! Nó là đứa có tấm lòng lương thiện mà. Nó sẽ không phạm tội lần nữa đâu! Con phải cầu xin pháp luật khoan hồng, cứu anh con ra, nếu anh con có mệnh hệ gì, m…mẹ… mẹ cũng… không sống được nữa… mẹ…”.
Nhưng câu cuối cùng, mẹ gần như muốn ngất đi. Tôi đỡ mẹ lên, rót cho mẹ cốc nước, vỗ nhẹ vào lưng giúp mẹ dễ thở hơn.
“Bố con đâu?”
“Đến đồn công an rồi.” Mẹ khóc một hồi rồi mới thẫn thờ nói, gnhĩ đến chuyện gì đó, mẹ lại nức nở khóc tiếp, “Thần ơi, con của mẹ ơi…Mẹ biết thế nào cũng có ngày này mà, chúng mày tưởng mẹ không sợ, không lo lắng sao! Một người làm mẹ như mẹ, càng lo mất đi đứa con của mình ấy chứ! Con trai của mẹ…”.
“Mẹ đừng quá lo lắng, sẽ có cách giải quyết thoi. Đe con thử nghĩ cách xem.” Tôi cố gắng an ủi mẹ, nhưng thực ra ruột gan cũng đang rối tung lên.
Mẹ túm lấy tay tôi, kêu lên đấy xúc động: “Hi Hi, con có cách gì? Có cách gì để cứu anh trai con?”.
“Con sẽ mời luật sư tốt nhất đến biện hộ cho anh, hơn nữa, sự việc xảy ra cũng rất nhiều năm rồi, chưa biết chừng, không có nhân chứng vật chứng, vụ án chưa chác đã dựng lại được, đành phải thả người ta thôi.”
“Có thật không? Có khả năng đó không?” hai mắt mẹ sáng lên những tia nhìn thật khác thường.
Tôi chậm rãi gật đầu. Nắm chặt đôi tay lạnh giá của mẹ, trong lòng cũng thấy hoang mang,
Tôi bỗng phát hiện ra trong nhà không còn ai khác nữa bèn hỏi mẹ: “Mạt Mạt đâu?”
Mẹ lúc bây giờ mới như người vừa chợt tỉnh cơn mơ, vỗ mạnh lên đùi: “Thôi chết! Mạt Mạt vẫn chưa về! Bụng dạ to như thế, còn chạy đi đâu không biết nữa!”.
Tôi vội gọi điện thoai cho cồ ấy, điện thoại không trong vùng phủ sóng.
“Cô ấy đi từ lúc nào vậy?”, tôi hỏi.
“Sáng sớm, ăn sáng xong, nó nói là đi ra ngoài mua con cá. Mẹ nghĩ chợ cũng gần đây, nên yên tâm để nó đi một mình. Khoảng một giờ sau đó, xe cảnh sát dừng ở dưới lầu, những bốn chiếc xe hú còi inh ỏi, kinh thiên động địa, sau khi vào nhà, xác đinh rõ thân phận, họ liền bắt anh trai con đi! nói rằng có một phụ nữ đang mang thai tới báo án. Phụ nữ đang mang thai à? Không phải chị dâu con thì là ai? Tồi đã nuôi ong tay áo rồi mà! Lật mặt không thèm nhận người nữa rồi! Sáng sớm, trước khi đi, nó còn nói cười ngọt nhạt với anh con, hôm nay đúng lúc anh trai con nghỉ ở nhà…” mẹ nói năng lộn xộn một hồi rồi lại bật khóc. Bảo mẹ ở nhà chờ đợi, tôi xuống lầu, bắt một chiếc xe rồi đến thắng đồn công an.
Tôi nhìn thấy bố đang ngồi cúi đầu hút thuốc trên ghế ngoài hành lang.
Tôi hỏi: “Anh con thế nào rồi?”.
Bố ngước lên nhìn tôi một cái, hồi lâu sau mới khe khẽ nói: “Đang trong phòng thẩm vấn”.
Tôi hỏi bố có nhìn thấy Mạt Mạt không.
Anh mắt bố thoáng hiện lên một tia oán hận rồi không buồn để ý tới tôi nữa.
Ngoài luật sư ra, trước khi phiên tòa xét xử, chúng tôi không được gặp gỡ người bị tình nghi đã phạm tội.
Tôi bảo bố cứ về nhà trước, tồi nói với bố răng tôi sẽ giải
quyết mọi chuyện.
Bố không khóc lóc vật vã đến đứt từng khúc ruột như mẹ, bố chỉ lặng lẽ đứng lên, tập tễnh bước về phía sâu nhất trong đồn công an. Con trai của ông đang ở trong đó, dù không được gặp con, ông cũng không thể bỏ về được. Ông chỉ muốn được ở gần bên con thêm đôi chút mót cách bất lực…
Nhìn theo bóng dáng run rẩy của bố xa dần nơi tận cùng của dãy hàng lang tối tăm, lòng tôi vồ cùng đau xót.
Tôi dùng khoảng thời gian ngắn nhất để tìm ra một luật sư giỏi, kể lại một cách ngắn gọn những tội mà anh trai tôi đã phạm phải trong thời gian trẻ tuổi bồng bột. Vị luật sư đó họ Lý, đeo cặp kính tráng, dáng vẻ rất cương nghị chính trực. Luật sư Lý đã hiểu rõ những bồng bột thiếu hiểu biết của anh trai tôi hồi trẻ, nói rằng sẽ cố gắng hết sức để biện hộ cho anh, yêu cầu chúng tôi tích cực họp tác chặt chẽ, đồng thời cưng muốn chúng tồi chuẩn bị tâm lý khi trường họp xấu nhất xảy ra. Suy cho cùng, luật pháp luôn công minh.