Những năm qua Uông Thanh Minh luôn tự hỏi mình, chính mình căn bản là người có chút bảo thủ, có quan hệ không tốt với Văn Thành Đồ, như gần như xa với Vương Tử Quân, thế nhưng hắn không sợ. Trên quan trường quan hệ lệ thuộc là như vậy, không cách xa vài ngọn núi nhưng lại cách biệt một lớp giấy. Uông Thanh Minh cảm thấy mình có thể đắc tội với cả quan trường Mật Đông cũng không nên đắc tội một người, đó chính là Sầm Vật Cương. Dù cho cả quan trường Mật Đông không thích mình, nhưng điều này có vấn đề gì đâu?
Chỉ cần Sầm Vật Cương tín nhiệm mình như vậy là quá đủ cho địa vị của Uông Thanh Minh, chỉ cần hắn chăm chú liên lạc chính mình ở cùng một chỗ với Sầm Vật Cương. Vì vậy Uông Thanh Minh có chút bức bối vì lời nói khen ngợi của Văn Thành Đồ với mình, nhưng hắn cũng có vài phần hưởng thụ. Hắn không thích Văn Thành Đồ, thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến phương diện nghe những lời khích lệ của Văn Thành Đồ với mình. Trong quan trường là như vậy, không có bạn bè vĩnh viễn, nhưng cũng không có kẻ địch vĩnh viễn.
– Tôi cảm thấy phương án này nhìn từ tổng thể thì rõ ràng là nghiêm túc cẩn mật, đặc biệt là đối với phương diện sắp xếp với phần lớn cán bộ, bọn họ càng là nhân tài. Văn Thành Đồ uống một hớp nước rồi chậm rãi nói: – Công tác nhiệm kỳ mới là cực kỳ trọng đại, phương diện nhân sự lại càng là quan trọng nhất. Bí thư Sầm, tôi cảm thấy chúng ta nên xem xét ghi công của các đồng chí phòng tổ chức trong sự kiện này.
– Đó đều là bổn phận công tác, cũng không cần ghi công. Sầm Vật Cương khoát tay áo sau đó nói với Văn Thành Đồ: – Bí thư Văn, anh là lãnh đạo nắm công tác nhân sự, trong quá trình này anh không thể chỉ bao che khuyết điểm để cho bên dưới đắc ý được. Anh không những phát hiện ra ưu điểm của đồng chí, còn phải quan tâm lưu ý đến những thiếu sót của bọn họ, chỉ như vậy mới có thể làm cho đơn vị ngày càng phát triển mạnh mẽ.
Uông Thanh Minh nghe hai người Văn Thành Đồ và Sầm Vật Cương kẻ xướng người họa thì không khỏi có vài phần bội phục. Bây giờ hai người nói như vậy giống như tập trung tất cả lực chú ý về phương diện coi trọng công tác của phòng tổ chức tỉnh ủy, còn những chuyện khác giống như đều đã được thông qua. Vương Tử Quân nếu như thức thời thì tất cả sẽ ổn thỏa, thế nhưng nếu như bản tính của người này không thay đổi, vẫn quật cường thì sao?
Chỉ sợ sẽ phải đón nhận công kích mà thôi.
– Phòng tổ chức thật sự rất vất vả. Vương Tử Quân nói rồi cười ha hả: – Trưởng phòng Uông, ngài cảm thấy đồng chí Lữ Cận Di công tác như thế nào?
“Lữ Cận Di?” Uông Thanh Minh chợt ngây cả người, hắn thật sự không quá rõ ràng một cái tên tự nhiên xuất hiện này. Nhưng hắn biết rõ Vương Tử Quân đã ném cho mình một câu hỏi như vậy, nói rõ là Vương Tử Quân đã chuẩn bị ra chiêu.
Tuyệt đối không thể để xuất hiện tình huống như trước, nếu như phương án lần này không được thông qua, chỉ sợ mình không còn bao nhiêu thể diện.
Uông Thanh Minh thầm phỏng đoán những gì mà Vương Tử Quân đang nắm trong tay, hắn nhìn vào tài liệu khảo sát rồi nói: – Đồng chí này là bí thư quận ủy quận Đông Thành của thành phố Xan Hà, anh ấy có năng lực công tác xuất chúng, tính nguyên tắc rất mạnh, rất nhiều phương diện có tính dẫn đầu đội ngũ, là một cán bộ được thành phố Xan Hà trọng điểm bồi dưỡng.
Uông Thanh Minh nói đến đây thì đưa mắt nhìn gương mặt tươi cười nhàn nhạt của Vương Tử Quân, gương mặt của Vương Tử Quân làm cho hắn cảm thấy không thể nắm chắc, không thể biết trước được. Nhưng Uông Thanh Minh biết mình không thể lùi bước, nếu như Vương Tử Quân đẩy ngã phương án này, bí thư Sầm chắc chắn sẽ không tha cho mình.
Dù là từ bí thư Sầm hay là từ bất kỳ phương diện nào khác thì chính mình cũng không thể lùi bước. Uông Thanh Minh thầm nghĩ như vậy, hắn trầm giọng nói: – Căn cứ vào tình huống mà chúng tôi khảo sát được, đồng chí Cận Di được quần chúng cơ sở ủng hộ, có thành tích tốt ở quận Đông Thành, có tiếng hô tiến lên rất cao, những lời khen ngợi như thủy triều.
– Thật sự được khen ngợi như thủy triều sao? Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Uông Thanh Minh rồi dùng giọng bức bách nói.
Sầm Vật Cương uống một hớp nước, lão căn bản cũng không quan tâm đến bộ dạng nổi giận của Vương Tử Quân. Lão cảm thấy Vương Tử Quân dù nổi giận thế nào cũng là châu chấu đá xe, anh có thể lấy ra những đơn thư tố cáo về người này sao?
Bây giờ không còn như xưa, dù là đầy đơn thư tố cáo thế nhưng ai có thể phân biệt được tính thật giả của nó? Hơn nữa cho dù người này có chút tì vết, như vậy khuyết điểm cũng không che lấp ưu điểm. Có câu nói thế này, cán bộ có khuyết điểm thì không có vấn đề, vì con người không phải là thánh hiền, ai có thể không phạm sai lầm? Quan trọng là phải nhìn vào tư tưởng chủ đạo.
Cho dù anh nắm bắt người ta cũng không có tác dụng, duy trì công tác không có lúc bỏ sót sao? Tôi chỉ cần nhìn vào phương diện chủ lưu là được.
Sầm Vật Cương thầm nghĩ như vậy, gương mặt lão cực kỳ bình tĩnh, vẫn ngồi yên lặng ôn hòa.
Văn Thành Đồ lúc này ngồi bên cạnh Sầm Vật Cương tỏ ra cực kỳ tỉnh táo. Hắn bây giờ nhìn bộ dạng chợt tức giận Vương Tử Quân, thầm cảm thấy vui mừng. Hắn xem ra chiêu thức này của Vương Tử Quân thật sự là thiếu phong thái của một vị lãnh đạo.
Vương Tử Quân nên tự mình hiểu rằng bây giờ thế cục đã định, nếu nắm chặt chuyện nhỏ không tha thì có phải là quá xấu xa rồi không? Dù sao thì mọi người không còn là cán bộ cấp xã nữa rồi, nào có chuyện xoi mói tính toán chi li như vậy nữa?
Cứ để cho sự việc náo loạn, nếu như không phải Vương Tử Quân muốn náo loạn, Sầm Vật Cương căn bản không khách khí với mình như vậy. Ngược lại những lời nói vừa rồi của mình căn bản là không phụ lòng quan tâm của Sầm Vật Cương. Phải nói thế nào nhỉ, ngồi trên núi nhìn hổ cắn nhau, đi qua cầu nhìn nước chảy, chính mình bình thản ổn định nhìn cuộc vui là được.
Dưới ánh mắt nhìn vào chằm chằm của Vương Tử Quân, Uông Thanh Minh có chút không thoải mái. Hắn là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, tự nhận mình là một người cấp bậc quan trọng trong Mật Đông, bây giờ bị Vương Tử Quân dùng giọng uy nghiêm hỏi một câu, thế là có vài phần khó tiếp thu.
Nhưng những gì cần nói vẫn phải nói, Uông Thanh Minh không thoải mái cũng chỉ có thể chịu đựng mà thôi. Dù sao thì Vương Tử Quân cũng khôn phải là người bình thường, đối mặt với người này làm cho hắn sinh ra cảm giác không yên.
Uông Thanh Minh nhìn thoáng qua Sầm Vật Cương và Văn Thành Đồ rồi bình tĩnh lại. Bí thư Sầm còn ngồi nơi đây, anh có thể làm được gì nữa? Nói cho cùng thì dù Lữ Cận Di này có vấn đề thì cũng chỉ là quá trình khảo sát có chút sai lầm, ai dám cam đoan tất cả công tác của mình là cực kỳ cẩn thận? Xuất hiện sai lầm cũng là bình thường.
Nhưng sai lầm là chuyện về sau, bây giờ điều Uông Thanh Minh cần làm chính là kiên trì quan điểm của mình. Hắn đang là người có hy vọng lớn, hắn không thể để cho Vương Tử Quân đẩy ngã phương án của mình một lần nữa.
Uông Thanh Minh nghĩ đến những thứ này mà không khỏi trầm giong nói: – Căn cứ vào khảo sát của hai cấp tỉnh thành, đồng chí này dù là phương diện công tác hay phương diện làm người cũng không có vấn đề.
Vương Tử Quân nhìn Uông Thanh Minh, nụ cười trên mặt chậm rãi tăng lên. Sau khi Uông Thanh Minh nói xong, gương mặt Vương Tử Quân trở nên cực kỳ âm trầm.
– Trưởng phòng Uông, trong phòng tổ chức có phải có một đồng chí tên là Lỗ Bính Khỏa hay không? Vương Tử Quân lại nói sang chuyện khác làm cho dự cảm xấu của Uông Thanh Minh tăng lên rất mạnh, loại cảm giác này làm cho hắn rất khó chịu. Hắn không khỏi nhớ đến tình huống chủ nhiệm văn phòng Thân Trường Hỉ đến báo cáo với mình, Lỗ Bính Khỏa hôm qua không đi làm, đây là có chuyện gì?