Hai ngày tiếp theo, Chu Minh Khiêm không gặp được Dư An. Cô gửi tin nhắn xin nghỉ phép, nói là bị cảm, sợ lây cho mọi người nên tạm thời không đến phim trường.
Chu Minh Khiêm: 【Buổi tối dẫn em đi bệnh viện.】
Dư An: 【Không cần đâu, đã uống thuốc rồi, tôi nghỉ hai ngày là khỏe.】
Chu Minh Khiêm không phản bác được, cũng không xen vào chuyện của cô nữa. Anh cho rằng cô đang mượn cớ, không biết nên làm sao để đối mặt với anh.
Dư An thật sự bị cảm. Đêm đó khi về phòng, cô không cắm thẻ phòng nên trong phòng đen kịt một màu. Cô nằm ì trên giường suy nghĩ rất nhiều, nước mắt cũng rơi rất nhiều.
Sau đó ngủ thiếp đi mà không bật điều hòa, chăn cũng không đắp.
Nửa đêm bị đông cứng đến tỉnh, qua ngày hôm sau liền phát sốt.
Dư An không đến trường quay, Diệp Thu bắt đầu lo lắng.
Cô không biết có phải là vì Võ Dương tới làm ảnh hưởng đến cô bé hay không. Lại còn cái rống của Chu Minh Khiêm cho Dư An làm cho cô bé buồn bã.
Nhưng lại cảm thấy không đúng. Dư An là một cô gái kiên cường như vậy cơ mà.
Diệp Thu nhắn tin cho Dư An: 【Có phải thay đổi thời tiết nên thân thể không thoải mái không?】
Lúc này ngoài trời đang đổ mưa to.
Dư An: 【Phát sốt, trúng virus cảm mạo, sợ lây cho mọi người. Em không sao đâu, mai là có thể đi làm trở lại. Trời trở lạnh, chị cũng mặc nhiều quần áo một chút nhé.】
Diệp Thu yên tâm. Phần diễn hôm nay của cô đã xong, cô bắt đầu đi tẩy trang.
Nhóm chat của lại xuất hiện.
Hôm nay Phục tổng đưa dàn nòng cốt của mình đi tuyên truyền ở sân trường đại học. Lần này tuyên truyền khác với những lần trước. Trước đó vẫn chưa định được thời gian phát sóng, bây giờ đã định sang năm phát sóng rồi.
Trong nhóm diễn viên thì chỉ có Khương Thấm là không tới.
Cô không biết nguyên nhân, có lẽ vẫn còn đang ở nước ngoài chưa về hoặc có lẽ không muốn xuất hiện cùng với Hướng Lạc.
Diệp Thu tắt điện thoại, thay quần áo, tẩy trang.
Ngoài trời vẫn còn mưa nhưng nhỏ hơn so với hồi nãy, tí tách tí tách. Cô không vội quay về, lấy một miếng mặt nạ đắp lên mặt.
Hai ngày này Quý Thanh Thời không đến đoàn phim, cô nhẹ nhàng thở hắt ra. Cô cũng không muốn trở thành chủ đề chuyện phiếm của người khác.
Diệp Thu trải phẳng mặt nạ lên mặt, tựa vào ghế, nhắm mắt thư giãn.
Cửa phòng hóa trang khép hờ, có tiếng gõ cửa vang lên rất nhẹ, có người tới.
Diệp Thu mở mắt, thấy Hoắc Đằng từ trong gương. Hôm nay anh mặc âu phục, chín chắn, trầm ổn.
“Hôm nay sao có thời gian đến đây vậy?” Mặc dù ngày đó cô từ chối lời mời của anh nhưng cô vẫn lịch sự trò chuyện thêm đôi câu.
Hoắc Đằng: “Kết thúc tuyên truyền, ngồi xe Phục tổng đến thăm Chu đạo.”
Tránh đề cập đến cô.
Diệp Thu cười cười, cô chỉ lên mặt, “Vừa mới đắp lên, một miếng như vậy rất mắc đó.”
Lời ngầm là, cô không nói chuyện phiếm được nhiều với anh.
Hoắc Đằng không để ý gì, anh tùy ý dựa vào bàn trang điểm, nhìn cô chằm chằm. Trước kia anh không thể nhìn thẳng vào miếng mặt nạ, nhưng lúc này nhìn Diệp Thu lại không có chút bài xích.
“Nghe nói nhân vật này phải diễn rất vất vả.”
“Cũng được.” Diệp Thu lấy hai tay vuốt mặt nạ, nói chuyện rất nhỏ.
Hoắc Đằng: “Diệp Thu.”
Diệp Thu cảm thấy giọng nói của anh là lạ, quá nghiêm túc. Cô nhìn bóng lưng của anh từ trong gương, “Sao vậy? Gặp khó khăn trong lúc đóng phim à?” Cô cố tình lươn lẹo.
Cửa phòng trang điểm nửa che nửa hở, thỉnh thoảng có người đi qua đi lại ở bên ngoài, bên trong nghe rõ động tĩnh mồn một.
Vừa rồi Hoắc Đằng cố ý không đóng cửa, anh sợ sẽ có người buông lời đàm tiếu. Mở cửa như vậy cũng không có bí mật gì.
“Tính đến bây giờ là chúng ta đã quen biết nhau được một năm mười tháng rồi.” Yết hầu của anh căng chặt, dạng hồi hộp này chỉ xuất hiện khi giải thưởng ảnh đế được tuyên bố cho người khác. Anh từng trải qua.
Bây giờ không hiểu sao lại xuất hiện.
Diệp Thu: “Có phải hôm nay anh đi tuyên truyền rồi nhập vai luôn không? Anh…”
“Diệp Thu.” Hoắc Đằng cắt ngang cô.
Xác định bên ngoài không còn ai qua lại, Hoắc Đằng nhỏ giọng nói: “Em nghe anh nói hết lời, anh không phải đang thổ lộ với em. Chỉ là có quá nhiều lời nói chất chứa trong lòng mãi vẫn không buông được. Anh biết, trước đó anh lo lắng quá nhiều, không đủ quyết đoán, lo trước lo sau, để em thất vọng. Anh biết rõ em sẽ không cho anh cơ hội. Hôm nay anh đột nhiên muốn đến thăm em một chút.” Vì nhớ em.
Diệp Thu lấy mặt nạ xuống, “Anh cãi nhau với người đại diện à?”
“Chuyện này thì có gì liên quan?” Hoắc Đằng thừa nhận: “Cô ấy đúng là có thành kiến với em, có thể là do cô ấy đã gặp quá nhiều chuyện nên tự động nghĩ em theo hướng đó. Thời gian sẽ để cô ấy thấy em là người như thế nào, em không cần để ý đến việc người khác nghĩ em ra sao.”
Diệp Thu vẫn không nhìn anh, vẫn nhìn chằm chằm tấm gương. Hoắc Đằng nghiêng mặt sang, có thể thấy được góc nghiêng của anh, rất đẹp trai, góc cạnh rõ ràng.
Các fan nữ đều nói anh có một góc nghiêng thần thánh.
Ánh mắt của Hoắc Đằng từ đầu tới cuối đều ở trên người cô, “Anh tạm thời cũng chưa có ý định yêu đương và kết hôn. Nhưng nếu đến khi em ba mươi tuổi mà vẫn chưa tìm được người thích hợp thì hãy đến tìm anh, anh chờ em. Đến khi đó, chúng ta sẽ không màng danh lợi, cái gì cũng không quan tâm.”
Trên mặt Diệp Thu có vài vệt trắng vì vừa nãy đắp mặt nạ. Hoắc Đằng đưa tay tính lau đi nhưng tay dừng lại giữa không trung, nghĩ lại thôi.
Diệp Thu: “Cảm ơn, để tôi tự làm.”
Hoắc Đằng: “Anh thường xuyên hối hận, nếu như năm đó khi đóng máy anh liền thổ lộ cùng em thì chắc hẳn chúng ta của bây giờ sẽ ở bên nhau tốt đẹp.”
Diệp Thu không muốn nhắc lại, “Anh có muốn uống gì không?”
Hoắc Đằng đè bả vai cô xuống, “Không cần đâu, anh sẽ đi ngay. Còn phải về đoàn phim hiện tại nữa.”
Hai người im lặng một lúc.
Hoắc Đằng đứng lên, “Chăm sóc bản thân mình thật tốt.”
Diệp Thu tiễn anh, sảng khoái nói: “Cảm ơn anh tới thăm.”
Hoắc Đằng cười cười, ở khóe miệng đều là đắng chát.
Còn chưa ra tới cửa thì bên ngoài có người đẩy cửa vào. Là Quý Thanh Thời.
Tình địch gặp nhau trong ngõ hẹp.
Ba người đều giật mình.
Hoắc Đằng quay người, sắp chia tay, anh bước tới ôm Diệp Thu một cái, nhỏ giọng nói bên tai cô, “Không cần cảm ơn anh.”
Rất nhanh, anh buông cô ra, “Anh về đây.” Anh cũng không nhìn Quý Thanh Thời, cất bước rời đi.
Diệp Thu nhìn về phía Quý Thanh Thời, biểu cảm trên mặt anh đông cứng.
Quý Thanh Thời mở miệng nhiều lần mới phát ra tiếng, “Hai người đang hẹn hò sao?”
Diệp Thu không lên tiếng.
Quý Thanh Thời không biết mình còn đang chờ đợi điều gì, anh cũng cảm thấy mình vẽ thêm chuyện, “Làm phiền rồi.” Lời chúc phúc, anh không thể nói ra miệng được, xoay người rời đi.
Diệp Thu chưa từng nhìn thấy bóng lưng cô đơn như vậy của anh. Rất nhanh, tiếng bước chân dần đi xa.
***
Hôm sau.
Dư An đã khoẻ lên nhiều, đi làm trở lại. Trên đường đến phim trường, có không ít đồng nghiệp quan tâm hỏi thăm cô, hỏi cô sao hai ngày nay không tới trường quay.
Dư An vừa mở miệng, giọng mũi rất nặng. Chưa đợi cô nói hết thì mọi người đã biết là cô bị cảm.
Cuối tháng mười, hôm qua vừa đổ một trận mưa to, nhiệt độ bỗng nhiên hạ thấp, có cảm giác như đầu đông. Ăn mặc theo mùa nên cảm lạnh là chuyện bình thường, các cô gái cũng không nghĩ nhiều.
Ba ngày không gặp, Chu Minh Khiêm không còn giận hờn vu vơ nữa mà chỉ còn quan tâm, “Chẳng phải thể chất của em luôn rất tốt sao, sao đột nhiên lại bị bệnh?”
Dư An: “Chắc là cảm lạnh.” Cô trả lời.
Cô đứng cách xa Chu Minh Khiêm một khoảng, mắt cũng không nhìn anh.
Chu Minh Khiêm thở dài. Thật đúng là tim pha lê, anh mới nói cô có hai câu mà cô đã buồn bã đến mức cảm mạo.
Dư An cầm cái cốc của Chu Minh Khiêm đi rót nước. Trước khi anh tìm được trợ lý mới, cô vẫn phải tận tâm tận lực làm tốt nhiệm vụ của mình.
Cô xem nụ hôn hôm qua như là xúc động lúc say rượu của anh, không có ý gì khác.
Hôm nay lấy cảnh ở ngoài, gió rất to.
Dư An mang cái cốc của Chu Minh Khiêm theo ra ngoài.
Chu Minh Khiêm sợ cô lạnh, “Em mau đi vào studio đi, đừng ở đây…” cản trở. Mấy chữ phía sau còn chưa kịp nhả ra thì anh đã phanh lại kịp. Nói ra thì chắc trái tim pha lê của cô lại nứt thêm một vệt.
“Hứng lạnh.” Anh đổi từ.
Dư An: “Không lạnh. Tôi mặc rất dày.”
Chu Minh Khiêm không dám nhiều lời, đành để mặc cô.
Ngày tiếp theo, Dư An cũng không nói được mấy câu với anh. Luôn duy trì khoảng cách với anh, rõ ràng là đang tránh anh.
Kết thúc công việc, Chu Minh Khiêm nói cô đợi anh cùng về khách sạn.
Dư An nghĩ là anh có chuyện gì cần giao cho cô nên chờ anh về cùng.
Phim trường cách khách sạn không xa, đi xe chỉ tốn mấy phút nên bọn họ đi bộ về.
Hôm nay Chu Minh Khiêm tâm bình khí hoà tán gẫu với cô, hỏi: “Vẫn quyết định từ chức à?” Hôm nay cô lại gửi thư từ chức đến cho anh. Anh thấy được nhưng không bấm mở xem.
Giọng nói Dư An kiên định: “Vâng.” Cô không thể nhất thời tham lam ấm áp mà quên mất mình là ai, có bao nhiêu chênh lệch so với anh.
Nếu đã định sẵn là không có kết quả, chi bằng đừng bắt đầu.
Giống như cô và Võ Dương, thật ra đã sớm biết sẽ không có kết quả tốt. Lúc đó có thể là do cô quá ngây thơ.
Chu Minh Khiêm: “Sau khi từ chức thì tính làm gì?”
Dư An lắc đầu, “Còn chưa nghĩ ra. Chắc là sẽ không ở Bắc Kinh nữa.”
Bước chân của Chu Minh Khiêm chậm lại, “Một người khờ như em, đổi ông chủ rồi người ta bán em đi, em còn vui mừng khấp khởi đếm tiền giúp người ta. Em có chắc là đến nơi khác còn có thể tìm được một ông chủ sếp như anh không?”
“Không tìm được.” Dư An ăn ngay nói thật. “Cho nên, Chu đạo, tôi thật sự chưa bao giờ giận ngài. Ngày đó ngài nói chuyện lớn tiếng làm tôi hơi không quen thôi, không trách ngài cũng không giận ngài thật đó.”
Chu Minh Khiêm không muốn nghe những lời này, nghe mệt, bảo cô dừng lại, “Nói chuyện chính.”
Dư An ngập ngừng mấy giây, nghĩ tới chuyện chính. “Tôi dự định sẽ nghỉ ngơi một thời gian rồi suy nghĩ tiếp.” Đến tận bây giờ cô vẫn chưa từng đi du lịch dài ngày bao giờ, tìm một chỗ ở ngắn hạn, suy nghĩ về tương lai. Dù sao đi đâu thì cũng là đi một mình, không bị ràng buộc.
Chu Minh Khiêm không quan tâm cô chuẩn bị tìm việc mới gì, dù sao thì cô không thể đi, anh không yên tâm.
Với cái tính cách này của cô, coi tất cả mọi người trên thế giới này đều là người tốt, có ấm ức cũng lặng lẽ nuốt xuống bụng, vĩnh viễn sẽ không cự cãi với người khác, đúng hay sai cũng tự mình gánh vác.
“Không có kêu em nói cái này.”
Dư An không hiểu lắm, “Vậy thì nói cái gì?”
Chu Minh Khiêm: “Em đi đến đâu để tìm được ông chủ tốt như anh.”
Dư An không biết nói gì thêm, buồn bã trong lòng. Coi như tìm không được thì cũng không thể đổ thừa ai được. Nếu cô không thích anh, không có tâm tư nhỏ bé thì cô sẽ mãi làm công cho anh.
Chu Minh Khiêm im lặng nửa giây, “Nếu đã tìm không thấy thì em bình thản ổn định ở cạnh bên anh không phải tốt sao? Em muốn làm cái gì cũng được, không cần phải vật lộn kiếm ăn ngoài kia.”
Dư An nuốt nổi đau trong lòng, chịu đựng nói: “Hai chuyện này không giống nhau.
“Dư An.” Chu Minh Khiêm dừng lại thật lâu, đây là lần đầu tiên anh cẩn thận thận từng li từng tí thổ lộ với phụ nữ, kết quả lại bị từ chối. Anh cố gắng áp chế tính tình bộc phát, “Em phải khiến anh tức giận đến tái đau dạ dày mới chịu đúng không?”
Dư An giải thích, “Tôi không có. Chu đạo, mặc kệ ngài tin hay không nhưng thật sự là tôi không có giận ngài.”
Chu Minh Khiêm không nói chuyện, tự mình phụng phịu.
Anh sợ anh nói sai sẽ khiến cô rơi nước mắt, bệnh sẽ nặng thêm.
Giữa hai người im lặng một lúc lâu.
Trên đường người qua xe lại, tiếng ồn ào hoạt náo lại không xua đuổi được loại im lặng này.
Dư An không dám mơ mộng nữa, vết thương Võ Dương gây ra khiến cô tỉnh táo hơn bao giờ hết. Võ Dương so với Chu Minh Khiêm đã có chênh lệch một khoảng.
Cô không có đủ năng lực để yêu đương với Chu Minh Khiêm, chỉ có thể thầm mến, chôn sâu cảm tình này dưới đáy lòng đến nỗi đôi khi chính mình cũng không tìm thấy.
Chu Minh Khiêm tự mình điều chỉnh lại cảm xúc, đã ổn hơn.
Đối diện bên đường là cửa hàng trang sức KING, đèn đuốc sáng trưng.
Chu Minh Khiêm ra hiệu cho Dư An nhìn bên kia, “Em từng đi qua cửa hàng đó chưa?”
Dư An thu lại tầm mắt, “Chưa từng.”
Thật ra lúc đi dạo phố cô có đi vào xem, nhưng chỉ nhìn thôi chứ không mua vì quá mắc (đắt).
Chu Minh Khiêm nói tiếp: “Còn nhớ câu nói trong quảng cáo của KING không?”
Nhớ kỹ. Lúc anh tham gia tiết mục giải trí, người chủ trì cho anh cơ hội để quảng cáo cho nhà mình, anh đã nói câu đó: KING, cả đời chỉ vì người mà đợi.
Lời nói khi đó phát ra từ trong miệng anh đặc biệt cảm động, cũng làm cho người khác rung động.
Chu Minh Khiêm: “Câu nói này là con gái của chú Tô sáng tác, quảng cáo cũng vậy.”
Dư An không biết chú Tô trong miệng anh là ai.
Chu Minh Khiêm bắt gặp vẻ mặt mộng mị của cô, anh giải thích: “Là ông chủ của một cửa hàng khoai nướng rất nổi tiếng. Cửa tiệm đó em có nghe qua chưa?”
Dư An không chỉ từng nghe qua mà còn rất quen thuộc. Trước kia Võ Dương thường xuyên mua khoai nướng ở đó, sau đó đến đón cô tan làm.
Cô không chờ thang máy, sợ Võ Dương chờ sốt ruột nên chạy hết từ lầu này đến lầu khác để đi xuống. Ra khỏi cửa, cô dừng lại điều chỉnh hô hấp rồi từng bước từng bước đi về phía anh.
Võ Dương thích con gái độc lập nên cô không dám dính anh. Rất nhiều lần cô muốn chạy vèo đến bổ nhào vào lòng anh nhưng sau đó lại không dám.
Nhưng dù sao anh có thể đến đón cô tan làm cô cũng đã thoả mãn rồi.
Từng coi đó như một đời.
Nhưng lại như một giấc mộng, có ngày cũng phải tỉnh lại.
Hoàng tử sẽ rời đi, cô không phải cô bé lọ lem, cũng không có giày thuỷ tinh.
Chu Minh Khiêm vẫn nói tiếp: “Con gái của chủ tiệm là nhiếp ảnh gia thời thượng, rất cả các sản phẩm của KING đều là do cô ấy chụp.”
Dư An nghiêm túc nghe, đây là lần đầu tiên Chu Minh Khiêm nói chuyện bên lề với cô.
Chu Minh Khiêm: “Lúc đó anh cảm thấy câu nói này quá sến, suýt nữa là bác bỏ.” Dừng một chút, anh nói: “Hôm nay anh phát hiện hoá ra nó cũng hay.”
Dư An không biết anh lấy tâm huyết ở đâu ra mà đi bình luận về câu chủ đề của quảng cáo.
Chu Minh Khiêm bỗng nhiên quay mặt sang, “Câu chủ đề đó là câu mà anh muốn nói với em ngay lúc này.” Anh nhìn vào mắt của cô, “Anh tuy năng lực có hạn, nhưng vẫn có thể cho em một tổ ấm, nuôi sống em và các con cũng không thành vấn đề. Có thể đừng từ chức nữa được không?”
*
Bạn học Lã có lời muốn nói: Chời đất, giờ tôi bị ngược cẩu FA như vậy thì tôi có nên chịu đựng để edit tiếp không hả các bồ (╹◡╹)
*
#07072020